(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cũng không phải! Ta đã nói đừng vả mặt, nhưng nàng lại cứ nhìn mặt ta mà đánh, quá độc ác."Lam y nam tử kích động một cái, khẽ động đến vết thương trên mặt, lại kêu lên một tiếng tê, hít một ngụm khí lạnh: "Ta khập khiễng từng bước một đi trở về, nhìn thấy bọn tỳ nữ trong phủ sôi nổi che miệng trộm cười, làm hại ta một đường phải dùng ống tay áo che mặt, thật là không còn mặt mũi gặp người.""Chẳng lẽ Quan Tập Lẫm đánh ngươi bị thương thế này ? Chắc hẳn là không phải, thực lực của hắn còn chưa phải là đối thủ của ngươi, hay là lão thái gia?" Một người suy đoán, thập phần tò mò.Nghe được lời này, lam y nam tử kéo kéo khóe miệng, lộ ra một tươi cười đắc ý: "Ta biết là các ngươi sẽ đoán không được, bởi vì ta cũng đoán không được, cho nên mới phải trả giá thê thảm như vậy, tê, đau quá."Hắn lôi kéo nam tử bạch y, nói: "Phạm Lâm, mau lấy chút dược tới bôi cho ta, đau chết mất.""Nói rõ ràng trước, bằng không ngươi tự mình đi bôi dược." Nam tử bạch y Phạm Lâm ngồi xuống bên cạnh, không nhúc nhích.Thấy vậy, lam y nam tử lúc này mới nói: "Là đại tiểu thư đánh, xuống tay thật tàn nhẫn, hơn nữa, ta nói với các ngươi......"Hắn đè thấp giọng nói vài phần: "Thực lực của nàng rất mạnh, thân thủ cũng thực quỷ dị, tuyệt đối mạnh hơn cả ta và ngươi."Trong khi nói, chỉ chỉ trên mặt bị thương của mình: "Nhìn thấy không? Nếu như ta có một chút sức phản kháng, cũng tuyệt đối sẽ không mặc kệ khuôn mặt tuấn tú mê đảo ngàn vạn thiếu nữ này của ta, bị đánh thành đầu heo như vậy."Mọi người nghe xong có chút kinh ngạc: "Đại tiểu thư? Là nàng đã đánh ngươi thành như vậy?""Bằng không, các ngươi cho rằng trong phủ còn có ai có bản lĩnh này?" Hắn bĩu môi, nói: "Ta đã nói từ trước đi! Đại tiểu thư không hề đơn giản, các ngươi cũng không tin, đúng rồi, vừa rồi ta đã gọi chủ tử, chỉ thiếu tuyên thệ.""Ngươi đã nhận nàng là chủ?" Bọn họ có chút kinh ngạc, chẳng qua đi ra ngoài một chuyến, hắn cư nhiên nhận chủ?"Không sai, nhận, ta đã nhận nàng, tê, mau lấy dược lau lau cho ta!"Phạm Lâm đứng