(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ bạch y trên người Phượng Cửu phối hợp với dung mạo tuyệt đẹp của nàng , thì dù đi đến đâu cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người. Chưa nói đến khuôn mặt , dáng người xuất sắc đầy khí chất của nàng cũng được coi là cực kì hiếm thấy trong số các thế gia ở nơi phồn hoa, chứ đừng nói là ở trong trấn nhỏ nơi biên giới khá vắng vẻ này.Lãnh Sương mặc bộ hắc y bó sát người như trước, dáng vẻ lả lướt, khuôn mặt lạnh lùng, tuy xinh đẹp nhưng lại khiến người khác không dám đến gần.Vì tiến vào thành, nên các nàng cưỡi ngựa đi chậm rãi. Dương Dương ngồi phía trước Phượng Cửu càng thêm tò mò nhìn ngắm xung quanh, khuôn mặt đầy hứng thú.Phượng Cửu hơi nghiêng đầu nói: “Lãnh Sương, bọn ta đến quán mì hoành thánh nhỏ phía trước đợi ngươi. Ngươi đi mua một ít lương khô để trên đường chúng ta ăn, tiện thể mua về cho Dương Dương chút bánh ngọt và một ít đồ ăn vặt...”“Vâng.” Lãnh Sương lên tiếng, hai chân thúc ngựa đi về phía trước.Còn Phượng Cửu và Dương Dương thì lại đi đến quán hoành thánh nhỏ cách đấy không xa, gọi hai tô hoành thánh vừa ăn vừa chờ.“Phượng tỷ tỷ, trong thành đẹp quá, có rất nhiều thứ mà trước đây Dương Dương chưa từng thấy.” Hai mắt của nó ánh lên tia sáng nhìn nàng, cả người đều toát ra tâm tình vui sướng và mãn nguyện.“Trong nhà tỷ tỷ đẹp hơn nhiều.”Nàng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, nói:“Ăn nhanh đi! Ăn xong chúng ta sẽ lên đường.”“Dạ.” Dương Dương phấn khởi gật đầu, tự dùng thìa múc hoành thánh lên ăn.Từ đoạn đường này về sau, Dương Dương luôn tỏ ra lanh lợi, hiểu chuyện khiến Phượng Cửu vô cùng yêu thích. Thấy nó gục mặt xuống ăn hoành thánh, dáng vẻ vô cùng dễ thương khiến Phượng Cửu cũng không khỏi nở một nụ cười dịu dàng.Mà ở giữa lầu hai của tửu lâu đối diện quán hoành thánh nhỏ, một nam tử mặc áo bào màu xanh thẫm chắp tay đứng bên cửa sổ. Trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, thấy nơi quán hoành thánh nhỏ có một thiếu nữ mặc bạch y tuyệt đẹp, hơi nghiêng mặt, lộ ra ý cười dịu dàng.Chỉ một cái liếc mắt đã khiến hắn không thể