(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vậy lão thái gia vuốt râu, cười lớn phất tay: “Ha ha, được, được rồi, theo mấy người, Phượng nha đầu đi đi, nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay phải uống vài chén cùng gia gia.”“Cũng được, vậy con đi về nghỉ ngơi một lát.”Nàng khẽ cười, bước được hai bước liền dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, cười cười quay lại: “Vẫn chưa đưa quà!”“Đứa nhóc này ra ngoài luyện tập còn có quà gì tặng cho chúng ta sao?”Phượng Tiêu lắc đầu cười, ông cảm thấy nàng có thể bình an vô sự trở về là tốt rồi, thật sự không cần quà tặng, nhưng khi ông nhìn thấy đồ vật nàng cầm, không khỏi mở to hai mắt, gương mặt không thể tin nổi.“Đây, đây, đây là san hô hồng ngọc sao? Cái này, cái này con lấy được từ đâu?”Trong nháy mắt, trong đầu Phượng Tiêu có vô số ý nghĩ, nhìn san hô hồng ngọc vô cùng quý giá trước mắt, ông chỉ cảm thấy món quà này thật sự quá tốt!Thứ này là vật vô giá, có thể dùng để tu luyện, trong hoàng thất ông cũng chỉ mới nhìn thấy một con nhỏ, nhưng con gái ông lại cho ông một con to như vậy, nghĩ thôi đã cảm thấy hưng phấn rồi.Phượng Cửu cười híp mắt, nói: “Cha, cái này tặng cho cha!” Nói xong liền mang ý cười nhìn về phía gia gia ở một bên, lấy ra một hồ lô rượu đưa lên trước.“Gia gia, đây là con cố ý mang về cho người, con thử rồi, mùi vị nồng đậm, dư vị vô hạn, hơn nữa hồ lô đựng rượu này còn là một pháp bảo, có thể chứa được hai trăm năm mươi cân rượu, sau này gia gia muốn uống rượu thì không cần lo không đủ đựng nữa rồi.”“Ha ha, được, được, đây là tấm lòng của Phượng nha đầu, biết thứ ta thích nhất chính là rượu.” Lão thái gia vui sướng nhận lấy, không đợi nổi, lập tức vặn nắp hồ lô ngửi mùi thơm của rượu.Chỉ thấy ông hít một hơi sâu, hơi nhắm mắt, khuôn mặt ngây ngất: “Thật