(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Dnah tiếng lớn mang theo tai họa, cây cao đón gió, công lớn lấn chủ]Nghe những lời này, Mộ Dung Dật Hiên hơi trầm tư một lúc rồi nhìn phụ hoàng hắn nói: “Phụ vương, nhi thần nghĩ lúc này phụ vương không nên đi thì tốt hơn!”“Hả? Sao lại nói như vậy?” Mộ Dung Bác nhìn hắn hỏi.“Phụ vương thử nghĩ mà xem, lúc này Phượng tướng quân đang đứng giữa ranh giới sinh tử , chắc chắn Phượng phủ sẽ không tiếp khách, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, lúc này không chỉ là bọn họ mà ngay đến cả các thế lực lớn và các gia tộc khác ở trog thành cũng sẽ chú ý hơn đến động tĩnh của Phượng phủ, phụ vương cũng đã phái đại phu đến đó xem xét tình hình rồi, cũng đã thể hiện được tâm ý rồi. Vì vậy với tình huống trước mắt thế này, nhi thần nghĩ rằng phụ vương không nên đến đó thì tốt hơn.”“Ý của con là, nếu như bổn quân đến đó, sợ rằng sẽ bị người đời nghi ngờ là người đằng sau ám sát Phượng Tiêu sao?” Lông mày ông hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đứa con này.Mộ Dung Dật Hiên không trực tiếp trả lời mà chỉ chắp tay cung kính đáp: “Chỉ là nhi thần cảm thấy trước mắt phụ vương không nên đến Phượng phủ mà thôi!”Nghe vậy, Mộ Dung Bác trầm tư một lát rồi quay ra nói: “Những lời con nói cũng có lý, nếu như đã không thể đi, vậy thì con hãy đi đến nhà kho chọn lấy vài loại dược liệu mang đến đó, không chừng bọn họ có thể sẽ dùng đến cũng nên!”“Vâng!” Mộ Dung Dật Hiên đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.Chỉ mong rằng những gì hắn đoán là không đúng, chuyện này thực sự không phải là việc mà phụ hoàng làm ra, nếu không hậu quả e rằng sẽ không thể lường trước được...Còn bên kia, trong Phượng phủ.Trong sân của Phượng Tiêu, trong phòng, lão thái gia, Phượng Cửu và cả Quan Tập Lẫm đang ngồi nói về chuyện Phượng Tiêu bị tập kích, thông qua phân tích cùng loại trừ , kết quả cuối cùng lại khiến cho lão thái gia có chút khó tin.“Không! Không phải vậy! Sao lại có thể như vậy được chứ! Có lẽ chúng ta đã đoán sai rồi cũng nên!” Lão thái gia không muốn tin, bởi vì đáp