(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão thái gia dừng bước rồi quay đầu nhìn về phía nàng.Phượng Cửu đứng lên, đi tới phía ông nhẹ nhàng nói: “Để cháu đi là được rồi, gia gia hãy ở đây cùng cha!”“Cháu đi?” Lão thái gia hơi ngạc nhiên, có chút lo lắng nàng ứng phó không lại.“Chẳng qua chỉ là vài người của chi thứ, lẽ nào gia gia còn lo lắng cháu ứng phó không được?” Nàng khẽ cười gian xảo rồi phất nhẹ ống tay áo, dời bước đi về phòng khách phía trước.Còn lúc này, những người đang chờ ở đại sảnh đã có người sốt ruột.“Tại sao lâu như vậy vẫn còn chưa tới? Không đặt chúng ta trong mắt phải không?”“Đúng vậy, Phượng Tiêu ngã xuống nên ngay cả cách tiếp đãi khách cũng không hiểu nữa phải không?”Nghe mấy người bất mãn đang lẩm bẩm trong sảnh, lão giả đang nhắm mắt nắm quải trượng ( gậy chống có đầu trên hơi to , đồ dùng của các cụ ông cụ bà ) trong tay liền ngồi ngay ngắn rồi mở mắt quát: “Câm miệng!”Một tiếng quát này khiến mọi người trong sảnh đều yên tĩnh trở lại, ai cũng không dám phát ra thêm tiếng động nào. Mãi đến khi giọng nói của quản gia ở bên ngoài truyền đến.“Đại tiểu thư đến!”Mọi người trong sảnh nghe vậy, đều nhìn về bóng người đang đi tới từ phía ngoài.Chỉ thấy người đi tới mặc trang phục màu trắng với dáng vẻ tinh tế mà mềm mại, bước chân uyển chuyển, lộ ra sự ưu nhã chậm rãi tiến đến. Mỗi một bước của nàng, làn váy trắng đều như bọt nước bắt đầu ập tới tràn ra vô cùng đẹp đẽ.Lại nhìn lên trên thấy dung nhan của nàng thanh nhã tuyệt trần, kết hợp với da dẻ trắng như tuyết khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn đã không thể quên được.Đúng là không hổ danh đệ nhất mỹ nhân Diệu Nhật quốc.Chỉ là, nghe đồn là một chuyện, lúc nhìn thấy nàng lại là một chuyện khác. Bọn họ cảm thấy trên người của nàng có một khí chất đặc biệt khiến người ta không dám tới gần, hơn nữa khí chất này không hề thua kém so với dung nhan tuyệt sắc của nàng.Nhìn thấy nàng khiến tâm tư của mọi người cũng xao động. Thử nghĩ xem, một nữ nhân yếu ớt như vậy làm sao có được năng lực gánh vác toàn bộ Phượng gia?Nghĩ