(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Những người này đúng là da mặt dày mà!” Phượng Tiêu gầm lên, nhưng vừa nổi giận lại khẽ động đến nội thương, không khỏi hừ lên một tiếng.“Gia chủ, thân thể người đã khỏe chưa, không nên nổi giận.”Lãnh Hoa đứng bên cạnh nói, mắt liếc Phượng Vệ một cái, có chút không vui: “Chuyện trong phủ không phải giao cho các ngươi đi xử lý sao? Tại sao việc này còn đến hỏi gia chủ? Gia chủ thân thể không tốt, chủ tử giao phó không thể nổi giận, nếu để cho sức khỏe chuyển biến xấu, hậu quả ngươi gánh nổi sao?”Nghe nói như thế, Phượng vệ ngẩn người, tựa hồ không ngờ kẻ luôn như người ẩn mình Lãnh Hoa lặng lẽ canh chừng cạnh gia chủ lại nói ra những lời như thế, nghe ý hắn dường như là để bọn hắn tự xử lý, không được kinh động gia chủ.Chỉ là, nếu như gia chủ hôn mê bất tỉnh lại là một chuyện, nhưng gia chủ còn tỉnh, nếu như chuyện trong phủ không thỉnh cầu hắn mà tự mình làm chủ, bọn họ cũng lo lắng làm không được tốt.“Đi, đi ngăn lại! Phượng gia chúng ta bây giờ chính là một gia tộc, không có quan hệ gì với bọn họ rồi, cho dù là cầm lệnh bài của quốc chủ tới cũng ngăn lại cho ta! Lại còn muốn Lão Bạch của Tiểu Cửu? Thực sự là vô liêm sỉ!”Phượng Tiêu tức giận nói, chỉ là sợ động đến nội thương mà một tay giữ ngực đồng thời cũng thả chậm giọng nói đè nén sự tức giận.“Vâng!”Sau khi nhận lệnh, Phượng vệ lúc này mới lui xuống, lúc chuẩn bị xoay người, nhìn thoáng qua về hướng người thiếu niên đang bận rộn rót nước cho gia chủ, trong mắt bọn họ hắn chẳng đáng gì,nhưng câu nói đó, sự quyết đoán cùng sắc bén đã làm cho bọn hắn có cái nhìn khác.Bên ngoài phủ, hai lão giả đứng chắp tay, nhìn cửa chính mãi không mở, nộ ý đã hiện lên trên nét mặt, một người trong đó nặng nề hừ một tiếng: “Đi đã bao lâu rồi? Xin chỉ thị của ai? Tại sao lâu như vậy còn chưa mở cửa?”“Trong phủ không người làm chủ đúng là không ra gì, ngay cả phép tắc cũng không hiểu.”