(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tên lão giả bị giáo huấn trước mặt như vậy, thẹn quá hóa giận, nhưng lại phải kìm chế. Bọn họ chỉ liếc mất tên thị vệ một cái, cũng không hành lễ với Mộ Dung Dật Hiên, thẳng tay phất áo dời đi.Cho dù là Mộ Dung Bác cũng sẽ không dùng những lời như vậy , nhưng Mộ Dung Dật Hiên này, giáo huấn bọn họ như thế căn bản là không nể mặt. Nói cái gì cũng phải nể mặt phụ vương của hắn, nếu như nể mặt phụ vương hắn thật, thì không nên bảo vệ Phượng phủ !Mộ Dung Dật Hiên nhìn hai người bọn họ dời đi, trong lòng khẽ trầm xuống cũng không biết đang nghĩ cái gì, một lúc lâu, hắn hướng về phía mấy tên Phượng Vệ, muốn nói gì đó, nhưng nhìn về phía Phượng phủ lại không nói gì rồi đi.Mấy tên Phượng Vệ thấy hắn quay đi liền đi, không khỏi nhìn nhau, mấy người về đến cửa chính lại đóng cửa lại, che đi sự tò mò và dòm ngó Phượng phủ của người ngoài...Sáng sớm hai ngày sau, trời còn chưa sáng hẳn, bốn phía còn đen nhèm, phi thuyền lặng lẽ đậu ở ngoài thành Vân Nguyệt không làm kinh động đến ai, cũng không gây sự chú ý đến ai.Sau khi mấy người từ phi thuyền bước xuống, Phượng Cửu thu hồi và nói: “La Vũ, ngươi về phủ trước đi, trước khi trời tối ta sẽ về đến nhà.”“Chủ tử không về luôn bây giờ sao?” La Vũ ngớ ra, về đến thành Vân Nguyệt rồi nàng không về phủ còn đi đâu chứ?Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn: “Ta không nói thì ngươi đừng hỏi, nên cho ngươi biết ta sẽ cho ngươi biết.”Nghe vậy, hắn ngượng ngùng nở nụ cười đáp: “Vâng, thế ta về trước.” Hắn nói rồi đi về phía trước, nhưng trời vẫn chưa sáng hẳn, cổng thành cũng chưa mở.Vì không để người khác chú ý, Phượng Cửu đi về phía trước đổi thành bộ quần áo rách rưới, chờ đến khi trời sáng, lúc cổng thành mở mới cùng bốn vị tu sĩ Kim Đan đi về phía thung lũng Đào