(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Vũ cười rộ lên, tiến đến gần bọn họ: “Ha ha, ta nói với các ngươi rồi mà, các ngươi không nhận chủ đúng là thiệt thòi lớn.”Nói xong, hắn né người tránh thoát mấy người bọn họ, đi đến trước mặt sư phụ hắn.“Sư phụ, đồ nhi hiếu kính người, đây là đồ tốt đó.” Nói xong hắn lấy từ trong túi càn khôn ra một bình nhỏ, đưa lên trước.Sư phụ hắn khẽ giật mình, nhìn đồ vật trong tay hắn: “Đây là…”Sẽ không phải là dược tễf do đại tiểu thư luyện chế chứ? Hắn vừa nghĩ đến lập tức đưa tay ra nhận.“Ha ha, đây là dược tễf, hơn nữa còn là dược tễf có tác dụng tăng thực lực, tu vi của sư phụ đã dừng lại nhiều năm rồi, chỉ cần ăn cái này vào thì trong vòng nửa tháng sẽ có đột phá.”Nghe xong lời này, bảy nam tử trung niên đứng cạnh lập tức trợn mắt, hâm mộ nhìn sư phụ La Vũ đang cầm bình dược tễ, sau đó quay sang đã mấy tên đồ đệ của bọn họ.“Ai bảo các ngươi không nhận chủ!”“A!”Mấy người Phượng vệ sơ suất không đề phòng liền bị đá trúng, vội vàng tránh ra nhưng vẫn có chút đau.Dược tễf kia không phải là đại tiểu thư cho La Vũ chứ? Đại tiểu thư sao lại có dược tễf? Đột nhiên một ý niệm hiện ra trong đầu bọn họ, nhưng bọn họ cảm thấy không thể tin nổi nên trực tiếp bỏ qua.Sư phụ La Vũ nhìn dược tễ trong tay, cảm thấy vô cùng bui mừng, nhưng không thu hồi ngay mà hỏi tiếp: “Con đem cái này cho vi sư, thế con thì sao?”Nếu đồ đệ chỉ có một bình này thì hắn tất nhiên không thể nhận rồi, dù sao đây cũng là đồ đại tiểu thư cho La Vũ.“Ha ha, có, chủ tử cho con một bình, con xin thêm cho sư phụ một bình đó.”Hắn cười ha hả, lớn tiếng nói: “Sư phụ, mấy vị sư thúc, con đi trước đây!”Vừa dứt lời, cũng không đợi bọn họ đáp lại, La Vũ trực tiếp chạy đi, đám Phượng vệ cũng không kịp túm