(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói trầm thấp, thân thể Hôi Lang căng cứng, tự động lùi mấy bước, cách Phượng Cửu xa một chút.Mà Phượng Cửu nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo vài phần giận dữ, da đầu tê rần, bỗng quay đầu lại nói với Hôi Lang: “Ta vừa mới nghĩ ra hình như vẫn còn một số chuyện chưa làm, ừm, ngươi nói với chủ tử ngươi một tiếng, buổi tối ta quay lại!” Vừa dứt lời, đang muốn xoay người chạy đi lại thấy cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.“Sợ bổn quân ăn thịt nàng sao?”Diêm chủ một thân tức giận nhìn chằm chằm nàng, nhìn nữ nhân rụt bả vai muốn chạy đi, chỉ hận không thể túm lại đánh cho một trận, từ từ dạy dỗ.“Hì hì, sao có thể chứ? Ta chỉ nghĩ không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi.” Nàng ngượng ngùng cười, xoay người nhìn hắn.“Qua đây.” Hắn chắp tay đứng đó, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn nàng.“Có việc?”Nàng hỏi nhưng vẫn di chuyển về phía hắn dưới ánh mắt của hắn, trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên chiếm lợi của hắn quá nhiều, đối diện hắn nàng luôn cảm thấy chột dạ.Ánh mắt của Diêm chủ đảo qua nhìn Ảnh Nhất và Hôi Lang, hai người họ lập tức hiểu ý, cung kính hành lễ rồi lui xuống.Nhất thời trong viện chỉ còn lại hai người, một người đứng trong cửa phòng, một người đứng trong viện.Phượng Cửu thấy chỉ còn lại hai người họ, hơn nữa nhìn tình hình Diêm chủ căn bản không có ý định đi ra, đối với chuyện cô nam quả nữ ở cùng phòng, nàng cảm thấy rất nguy hiểm, cho nên nàng liền đứng bất động trong viện.Hai người này có hai suy nghĩ khác nhau, một người không muốn ở một mình một chỗ với hắn, một người lại muốn ở cùng nàng, vì thế hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, bầu không khí vô cùng quỷ dị.“Không phải bổn quân bảo nàng qua đây sao?” Hắn nén giận nhìn nàng, cảm thấy nàng không biết tốt xấu.“Hì, ta cảm thấy đứng ở đây rất tốt, có chuyện gì chúng ta không thể thể nói ở trong viện sao? Ngươi xem, thời tiết rất đẹp.” Nàng ngẩng đầu nhìn trời