(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nàng giải thích, Quan Tập Lẫm chỗ hiểu chỗ không nhưng vẫn gật đầu, hắn thật sự không hiểu lắm mấy cái pháp thuật của các vị tu tiên, có nói thì hắn cũng chỉ mơ hồ hiểu được một chút. Vì vậy hắn vừa nhìn bức họa vừa hỏi: “Vậy muội nói xem hàm ý trong bức họa này là gì? Mặc dù bố cục và bút pháp có chút kì lạ nhưng ta chưa nhìn ra cái hàm ý gì cả!”“Ừm, nếu như là loại chim khác thì tốt, nhưng trong bức tranh này lại có một con phượng hoàng. Sao huynh không nghĩ xem, Phượng gia của chúng ta chính là mang họ Phượng, huynh đoán xem. Đương nhiên đây chỉ là dự đoán của ta, con phượng hoàng đang tung cánh muốn bay này có lẽ biểu thị cho một người trong Phượng gia của chúng ta.”Nếu như thật sự giống như nàng nghĩ, vậy thì, lần này gia gia bị bắt đi, có lẽ sẽ rất thú vị. Nhưng tất cả những điều này chỉ là dự đoán của nàng, còn cụ thể như thế nào thì phải đợi điều tra rõ ràng mới biết được.Nàng chỉ nói một nửa nên Quan Tập Lẫm vẫn chưa nghĩ ra: “Muội nói cả nửa ngày rồi mà ta vẫn chưa hiểu lắm, rốt cuộc là gia gia bị ai bắt đi?”“Ta đoán có lẽ người này cũng có quan hệ với bà ấy.” Ngón tay của nàng chỉ vào một dấu vết ở một góc của bức tranh.“Đại Yến Tố Tích sao?” Nhìn thấy hai chữ này, Quan Tập Lẫm giật mình: “Chỉ có cái tên này thì biểu thị cho điều gì chứ?”Nghe vậy, Phượng Cửu trừng mắt liếc hắn: “Ta nói này ca, sao huynh không dùng cái đầu của huynh suy nghĩ một chút? Gia gia sap lại treo bức họa này trong phòng chứ? Sao trên này lại có một con phượng hoàng? Trên bức tranh này ngoài ấn ký linh đồ ra thì còn khắc mấy chữ nhỏ Đại Yến Tố Tích nữa. Mà miếng ngọc bị vỡ kia cũng là của Đại Yến quốc, nhiều thông tin kết hợp lại như vậy mà mà huynh còn không nghĩ ra ?”“Có nghĩa là gia gia hiện đang ở Đại Yến , một trong những cường quốc cấp ba , bị một nữ tử tên Tố Tích bắt đi, không phải sao?” ? Nữ tử bắt người đáng lý