(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đứng dậy rửa mặt mở cửa ra, nhưng không thấy Lãnh Sương ở bên ngoài, gọi cũng không trả lời, liền đến phòng của nàng xem thử, thì thấy nha đầu kia còn nguyên trang phục đến giày cũng không bỏ ra nằm trên giường.Nàng nhíu mày nhìn về phía trước, lay người của nàng thì thấy Lãnh Sương từ từ tỉnh lại.“Chủ tử?”Lãnh Sương thấy nàng, hình như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống: “Chủ tử, người không sao chứ?”“Ta chắc không sao, nhưng sao ngươi lại bị đánh ngất đi thế? Còn ra tay mạnh như vậy?” Đầu óc nàng quay cuồng, kẻ dám đánh ngất Lãnh Sương trong Phượng phủ này, ngoài Hôi Lang và Ảnh Nhất hai người họ ra thì đoán chừng cũng không có người khác.“Đêm qua hai người bọn họ đã ra tay.” Lãnh Sương cau mày nói, nghĩ đến âm mưu của Hôi Lang và Ảnh Nhất đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lãnh Sương lạnh xuống.“Vốn dĩ còn muốn hỏi ngươi đêm qua rốt cuộc là chuyện gì, xem ra người còn không biết hơn ta!” Nàng than nhẹ một tiếng, khua khua tay: “Mà thôi, ta đi ăn chút gì đã rồi đi xem Phượng Vệ.”Nhìn chủ tử quay người rời đi, Lãnh Sương cắn cắn răng, rửa mặt xong thay một bộ y phục màu đen cũng đi ra ngoài, nàng không tìm phiền phức từ Hôi Lang và Ảnh Nhất, tu vi của nàng không bằng hai bọn họ, đánh thì tất nhiên là đánh không lại.Vì vậy, lúc nhìn chủ tử đang ăn trong viện, nàng nói: “Chủ tử, ta muốn cho Hôi Lang và Ảnh Nhất một bài học, nhưng ta đánh không lại bọn hắn.”Phượng Cửu gắp thức ăn ăn, rồi uống một ngụm canh, sau khi nghe thấy lời của Lãnh Sương ánh mắt khẽ biến sắc, ánh mắt có chút xảo quyệt: “Việc này dễ thôi, ta đã có cách trừng phạt bọn hắn.” Nàng đặt cái bát trên tay xuống, sau khi lau miệng, lấy từ trong không trung ra một bình thuốc.“Đây, một bình thuốc là xong.” Nàng cười như một con tiểu hồ ly gian xảo nói: “Cái này so với đánh thì càng hả giận hơn.”Nghe vậy, Lãnh Sương nhận bình thuốc rồi nhìn qua, cất thuốc đi,