(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trông vẻ mặt lúng túng cùng bộ dạng ôm mông kẹp chân của hai bọn họ, Lãnh Sương cảm thấy vô cùng hả dạ. Chủ tử nói uống một bình thuốc vào khí gì cũng ra, quả nhiên là rất đúng.Nàng vốn không biết thuốc đó có tác dụng gì, nhưng thấy bộ dạng của hai người bọn họ, đúng là so với đánh bọn họ còn vui hơn.Diêm chủ liếc nhìn hai tên phía sau, cau mày nói: “Ra ngoài đứng.” Ý ghét bỏ, cũng đúng, ngươi nói hai người luôn bên cạnh vừa đi vừa xì hơi, có thể không ghét bỏ sao?“Chủ tử, giúp chúng thần nói tốt với Quỷ y xin thuốc giải đi! Người xem hai chúng thần như này rồi, thật không lịch sự chút nào!” Hôi Lang lúng túng nói, vừa nói xong lại bủm một tiếng, hắn lúc này thả một cái thì Ảnh Nhất cũng thả hai cái, khiến khuôn mặt khôi ngô của Diêm chủ đen sầm lại.“Haiz, hết cách rồi, không có thuốc giải.” Phượng Cửu cười híp mắt nói, vừa cầm dao găm thu lại vừa nói: “Thuốc này vừa không làm chết người, cũng không đau không ngứa, cùng lắm là các ngươi xì hơi ba ngày ba đêm, đúng lúc có thể làm sạch khí xấu trong bụng các ngươi.”Vừa dứt lời, nàng cười hắc hắc lên: “Không cần phải cảm tạ ta, ta không lấy tiền của các ngươi đâu.”Nghe nàng nói không có thuốc giải, Hôi Lang và Ảnh Nhất đều ủ rũ, vẻ mặt tái nhợt cúi đầu, không kìm được nữa hai bọn họ vội vã chạy ra ngoài, mọi người trong phủ nghe thấy bủm bủm vài tiếng truyền vào trong.Diêm chủ không để ý đến bọn họ mà nhìn Phượng Cửu hỏi: “Đêm nay có cần bổn quân giúp không?” Nàng nhớ nàng đã từng nói thích tự mình xử lý công việc, không thích ai nhúng tay vào, vì vậy tới hỏi, dẫu sao cũng không biết quốc chủ Diệu Nhật quốc kia còn bao nhiêu thế lực ngầm, nàng lại có thể đối phó nổi sao?“Không cần, ta đã sắp xếp ổn rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu, Mộ Dung Bác lúc này cũng chỉ