(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phượng gia ta mấy đời trung lương, bảo vệ đất của Diệu Nhật quốc này, chỉ tiếc rằng quân chủ ngu xuẩn vô đạo, lạm sát trung lương! Mộ Dung Bác! Ngươi đã cố chấp như vậy thì đừng trách Phượng phủ ta chống lại Mộ Dung gia! Hôm nay, ta sẽ kéo ngôi vị hoàng tộc của Mộ Dung gia xuống! Các binh tướng ở đây nếu như hạ binh khí trong tay xuống quy thuận Phượng gia ta, đều có thể miễn chết! Nếu không, định chắc hàng trăm vạn hùng binh các ngươi đều tận số ở đây!”“Quy thuận Phượng gia, miễn cho tội chết!”“Quy thuận Phượng gia, miễn cho tội chết!”“Quy thuận Phượng gia, miễn cho tội chết!”Giọng Phượng Cửu trầm xuống mà mạnh mẽ truyền ra, từng tiếng vang vọng truyền đến tai mọi người, làm dao động những kẻ vốn lòng không kiên định, bằng sức chiến đấu của Phượng phủ cũng những tên cường giả đang bảo vệ kia, bọn họ vốn không có khả năng chiến thắng, còn nghe lời mà quốc chủ vừa nói ra cùng những lời quy thuận của Phượng đại tiểu thư, lúc này, sau khi cân nhắc, từng người hạ binh khí trong tay xuống quỳ một chân.“Ta nguyện quy thuận Phượng gia!”Một giọng nói bắt đầu, liền ngay đó lại một binh tướng bỏ binh khí và quỳ xuống: “Ta nguyện quy thuận Phượng gia!”Tiếp giọng nói kia từng đợt từng đợt tiếp theo vang lên, Mộ Dung Bác ngồi không yên trong ngự liễn, hắc xốc tấm lụa che đứng lên, hầm hầm nhìn một loạt binh tướng quỳ xung quanh, giọng nói già nua khàn khàn có chút run rẩy, tức giận mắng: “Các ngươi, các ngươi thật to gan! Người đâu! Người đâu! Giết hết bọn hắn cho ta! Giết!”Hắn còn chưa dứt lời, những binh tướng vốn còn chần chừ lần lượt bỏ binh khí quỳ xuống hướng về Phượng phủ: “Ta cũng nguyện quy thuận Phượng gia, tận hiến Phượng gia!”“Phụt!”Nhanh hỏa công tâm, hắn phun ra máu tươi, cả người ngã ngồi vào trong ngự liễn, ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt nhìn chòng chọc đám binh tướng đang quỳ xung quanh và cả hình bóng mặc bộ y phục màu