(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lãnh Hoa ạ!”Mắt nàng xoay chuyển, hơi nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Dạ, cũng được, hắn cũng chưa đi đâu. Lần này sẽ dẫn theo hắn ra ngoài thăm thú.”Nàng cười dịu dàng nhìn ông, nói tiếp: “Cha, bây giờ cha đã là quốc chủ. Hiện nay hậu cung trống rỗng, cha cũng không thể chờ đến lúc con quay về tìm cho cho một mớ phụ nữ đủ loại sắc màu được!”Nghe vậy, Phượng Tiêu hơi sửng sốt, tiện đà cười cười mắng yêu: “Con, đứa nhỏ này, nói lời nhảm nhí gì đó? Cha con là hạng người như vậy hả?”“Hì hì, con biết cha không phải. Nhưng mà, đảm bảo sẽ không có người bên dưới nhét nữ nhân cho người hả!”Phượng Tiêu không nghe nổi nữa, lắc đầu đứng lên: “Được rồi được rồi, nói gì đi nữa cũng không phải vậy. Không phải con nói cả ca ca con và Mặc Hàn đều tới sao? Bọn nó đâu? Chúng ta đi xem thử.”“Trong đình trên hòn non bộ, con bảo hai người họ chờ ở đó.” Nàng cười híp mắt, kéo tay ông ra ngoài. Trong bụng thì lại nghĩ, trở về phải dặn La Vũ bọn họ, không được để người khác nhân cơ hội nàng ra ngoài nhét nữ nhân vào cạnh cha nàng. Nàng còn định ra ngoài tìm mẹ nàng về nữa đó!Cha con hai người đi đến chỗ đình nghỉ chân, Diêm chủ và Quan Tập Lẫm đang ngồi nói chuyện đứng dậy chào hỏi vài câu với Phượng Tiêu, ông tỏ ý bảo mọi người cùng ngồi xuống.“Nghĩa phụ, con định gia nhập dong binh đoàn ra ngoài rèn luyện một thời gian. Mai sẽ lên đường, hôm nay đến đây nói với mọi người một tiếng.” Quan Tập Lẫm mở miệng nói trước.“Mai sẽ đi? Nhanh vậy sao?” Phượng Tiêu hơi kinh ngạc, hỏi: “Con đã an bài hết mọi chuyện trong phủ chưa? Phải đi xa nhà, đồ đạc đã chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?”“Có, chuyện trong phủ con đều an bài cả rồi. Trong nhà cũng không có người nào, để quan gia trông nom là được. Hơn nữa lại là