(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy từ tiểu hữu biến thẳng thành Phượng lão đệ, Phượng Cửu tỏ vẻ, được xưng huynh gọi đệ với một ông lão không biết mấy trăm tuổi, áp lực này thực quá lớn.Có điều cũng may, Vu lão này cho nàng cảm giác khá tốt. Nghĩ lại cũng thỏa mái, người ta gọi nàng một tiếng lão đệ cũng là coi trọng nàng, dù sao một tiếng lão đệ này của ông ấy chính là muốn cư xử ngang hàng với nàng.Nhưng nàng đúng chuẩn là một cô nương mà, hai chữ lão đệ này cảm giác rất không thích hợp a!Vì vậy, nàng cười cười, nói: “Vu lão gọi ta tiểu Cửu là được.”“Ha ha, được được, vậy lão phu sẽ gọi ngươi một tiếng tiểu Cửu.” Hắn cười to, càng nhìn nàng càng vui vẻ nói: “Tiểu Cửu, chúng ta đến đại sảnh nói chuyện kĩ hơn, mời.”Phượng Cửu gật đầu, cất bước ra ngoài cùng Vu lão.Ba vị khảo sư kia vẫn đang ngơ ngác, ngơ mất nửa ngày mới hoàn hồn lại, ba người nhìn nhau rồi cũng vội vàng đi ra ngoài, giao lại công việc khảo hạch này cho ba vị công hội dược sư khác...Khi những người chờ ở bên ngoài đã nửa ngày nhìn thấy Vu lão với hồng y thiếu niên cười cười nói nói đi ra thì ai nấy đều trợn tròn mắt, cảm thấy có chút khó tin. Nhưng bọn họ không được tới gần, chỉ có thể nhìn mấy người họ đi càng lúc càng xa.“Thiếu niên kia là ai vậy?”“Thiếu niên đó là người đầu tiên vào khảo hạch đó, hình dáng vẻ đó là thi đậu rồi sao?”“Cứ cho là thi đậu, vậy còn thái độ của Vu lão và ba vị khảo sư kia là sao? Lẽ nào gia thế của thiếu niên kia rất hùng hậu?”Lời vừa nói ra, lập tức thu hút ánh nhìn kinh bỉ của những người xung quanh: “Thế lực có hùng hậu đến đâu thì cũng không được dược thánh coi trọng. Phải biết rằng, một số người của hoàng thất còn phải xu nịnh ông ấy, ông ấy nào cần phải đi nịnh bợ người khác chứ?”Những người khác gật đầu. Không sai, cho dù là dược tề sư hay luyện đan sư đều là địa vị tôn quý, cứ cho là tu vi của kẻ mạnh có mạnh thêm thì cả đời cũng không thể rời