Những tia nắng mặt trời ấm áp rơi xuống trong rừng, chiếu trên mặt Quan Tập Lẫm dưới tàng cây, lông mày hắn hơi nhíu lại, ngón tay trái cũng khẽ nhích động, một lát sau, hắn chậm rãi mở mắt, có chút mờ mịt nhìn ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây chiếu nghiêng xuống trên đỉnh đầu."Tỉnh?"Giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến, làm Quan Tập Lẫm hơi ngẩn ra: "Tiểu đệ?" Muốn ngồi dậy, nhưng lại động đến miệng vết thương trên người, đau khiến hắn hít hà một hồi."Trên người ngươi còn có thương tích, không cần lộn xộn."Phượng Cửu đè hắn lại, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, hỏi: "Ngươi thậm chí ngay cả tên ta gọi là gì cũng không biết, vì sao phải lấy tính mạng mình bảo vệ ta như vậy?""Tiểu... tiểu đệ... ngươi... ngươi tức giận?" Hắn có chút thấp thỏm nhìn "hắn"."Trả lời ta."Thấy biểu tình nghiêm túc của "hắn", hắn đành phải nói: "Ta lớn hơn ngươi, hơn nữa ngươi là tiểu đệ ta, nếu như có nguy hiểm ta đương nhiên phải che chở ngươi."Phượng Cửu giật mình, không nghĩ tới chỉ là một lý do đơn giản như vậy."Tiểu đệ......""Ta là Phượng Cửu." Nàng đột nhiên mở miệng, ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt choáng váng của hắn: "Hơn nữa, ta là nữ.""A? Nữ... nữ... nữ?"Lần này hắn cả kinh, nói chuyện đều lắp bắp. Bởi vì "hắn" nhìn như thế nào cũng đều không giống một nữ nhân, làm gì có nữ nhân nào giống như "hắn" dám một mình một người đối phó với một đám sói?Hơn nữa, hắn vẫn luôn cho rằng "hắn" là "hắn", căn bản không nghĩ tới "hắn" cư nhiên là "nàng".Nhìn hắn ngốc nghếch, ánh mắt nàng hơi lóe, nói: "Gân xương bả vai tay phải ngươi bị súc sinh kia cắn đứt.""Nga." Hắn nhìn nàng một cái, lên tiếng."Ý ta là, tay phải ngươi đã bị phế."Lúc này, hắn hơi dừng một chút, đôi mắt hạ xuống: "Ân.""Hối hận sao?"Nghe vậy, Quan Tập Lẫm nhìn về phía nàng, lắc lắc đầu nói: "Không hối hận, nếu như ta không chắn, nếu như ngươi bị cắn thế này có khả năng ngươi sẽ không sống nổi, ta là nam nhân, hơn nữa lớn lên cường tráng, chỉ phế đi một cánh tay mà thôi, không có việc gì, tay phải không thể cầm kiếm, về sau ta sẽ luyện tay trái."Nghe nói như thế, Phượng