(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Tích nhìn người đang trốn trong chăn lăn trên mặt đất, nhất thời ngơ ngác, tưởng rằng hắn tỉnh dậy sẽ giận dữ, ai biết lại trốn trong chăn lăn ra ngoài, còn xấu hổ gặp người ta hơn cả người lần đầu thất tiết như nàng?Nhìn người đang trốn , trong lòng khẽ động, nghĩ đến tâm lý trốn tránh sự thật của hắn, nếu chuyện đã đến bước này rồi, không đổ thêm dầu vào lửa phỏng chừng sẽ lại quay trở lại, vì vậy nàng nhẫn nại ý cười đang tràn đầy mặt, cũng không gọi hắn mà chỉ lẳng lặng ngồi trên giường nhìn.Phượng lão thái gia xấu hổ trốn trong chăn chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống, hắn cư nhiên, cư nhiên lại đem Tố Tích làm, làm...Nghĩ đến khi nàng không mảnh vải , vết đỏ đầy trên người cùng với chuyện đêm qua bị hắn nghĩ thành cảnh mộng xuân sắc, tron chăn hắn chỉ cảm thấy mũi lại bắt đầu chảy máu rồi.Tu tâm dưỡng tính nhiều năm như vậy, từ khi phu nhân qua đời, hắn chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, bây giờ, bây giờ lại, lại...Khí tiết mất không giữ đượcc, khí tiểt tuổi già không giữ được !Nếu như Phượng Tiêu hay Phượng nha đầu biết được chuyện này, ông xấu hổ chết cái mặt già này.Nhưng, nhưng hắn đem người ngủ rồi, dù sao cũng phải cho người ta một câu trả lời thích đáng? Tim hă s không chịu thua kém nhảy loạn lên, chỉ cảm thấy thình thịch giống như quay về thời còn trẻ, loại cảm giác này vừa xuất hiện, lập tức khiến hắn cảm thấy hổ thẹn không thôi.Này, chuyện này phải làm sao mới được đây? Ừm? Sao lại yên ắng như vậy? Không nghe thấy thanh âm của nàng nữa?Trong lòng nghi hoặc, cũng bất an cùng thấp thỏm không yên, cẩn thận kéo chăn xuống, ló đầu ra ngoài nhìn về phía giường, chỉ thấy nàng ngồi đó khóe mắt ửng đỏ, giơ tay áo khóc thút thít.Thấy vậy, tim hắn lập tức như bị ai bóp chặt, không thở nổi, sợ hãi gọi một tiếng: “Tố, Tố Tích?”Tố Tích buông ống tay áo, đôi mắt ửng đỏ nhìn ông, nhẹ cắn môi, yếu ớt : “Tam nguyên ca, muội là thân con gái trong sạch cho huynh, có phải huynh không muốn