(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Hoa thấy hai người kia đều đứng dậy, liền sai người dọn bữa sáng lên, sau đó lui sang một bàn khác.“Sau khi gặp được gia gia , nàng định làm gì?” Hiên Viên Mặc Trạch vừa ăn bữa sáng vừa hỏi.“Đương nhiên là hỏi ý kiến của gia gia một chút rồi! Nếu ông ấy muốn quay về, thì ta và ông ấy sẽ cùng về. Nếu ông ấy muốn ở lại thì ta sẽ quay về thông báo với cha ta một chút, để cha ta bớt lo lắng.” Nàng ăn cháo, ăn kèm thức ăn, ngưng một lúc rồi lại hỏi: “Còn huynh? Không cần quay về sao?”“Không vội.” Sau khi ăn chút thức ăn hắn bỗng dừng đũa rồi ngồi nhìn nàng ăn.“Không ăn nữa sao?” Nàng nheo mắt nhìn hắn: “Không hợp khẩu vị sao?”“No rồi.” Hắn nói, nhìn nàng rồi lại nói tiếp: “Nàng ăn nhiều chút.”Phượng Cửu cười cười, cũng không nói nữa mà nhanh chóng giải quyết nốt bữa sáng, lau miệng qua loa rồi đứng lên: “Đi thôi!”Nhìn thấy nàng đặt hai ba bát cháo xuống, hắn cau mày nói: “Lần sau đừng ăn nhanh như vậy, cũng không vội mà.”“Được được, ta biết rồi.” Nàng đành đáp lời, cảm thấy hắn giống như lão mụ vậy, dài dòng văn tự cái gì cũng muốn quản.Hai chủ tử ăn xong rồi, mấy người ở bàn kia cũng nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi cùng rời khỏi khách điếm, đi về hướng Lâm gia. Nơi này cách Lâm gia cũng khá gần, mấy người họ cũng không đi nhanh, cứ đi chậm rãi nên khoảng nửa canh giờ sau mới đến trước cửa Lâm gia.Lãnh Hoa tiến lên gõ cửa, còn những người khác thì đứng chờ ở một bên.Một lão giả ra mở cửa, thấy Lãnh Hoa gõ cửa thì quan sát một chút rồi lại nhìn mấy người kia hỏi: “Mấy vị tìm ai?”“Ta tới tìm...” Phượng Cửu mở miệng, bỗng ngừng lại rồi liếc mắt cười nói: “Phượng lão thái gia.”Nghe thấy Phượng lão thái gia, người đó vội mở cửa: “Mời mấy vị vào, cho phép ta đi thông báo một tiếng.” Nói rồi, bảo hắn bảo người dẫn mấy người bọn họ đến phòng khách dùng trà còn bản thân thì đi thông báo một