(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt nàng rủ xuống, ánh mắt lạnh lùng ngắm nhìn bàn tay trước mắt, khi nàng ngước lên, hiện lên trong ánh mắt nàng là một nụ cười đầy ma mị. Chỉ thấy lông mày nàng cong cong, xuất hiện một nụ cười vô hại, ánh mắt lướt qua tên nam nhân vai hổ lưng gấu trước mặt, nhìn về phía những tên bên cạnh, cười nói: “Mấy vị hoàng tử thật sự muốn tụ họp với bổn cung?”Bọn họ thấy nàng ra vẻ một cô gái yêu kiều, liền cười thầm trong bụng, chẳng qua là một nữ tử mười lăm mười sáu tuổi, bị nhiều người như vậy cản lại, còn có thể bình tĩnh rời đi sao?Lập tức, liền có người cười nói: “Công chúa là gia chủ, nói thế nào thì cũng phải làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà không phải sao?”“Chính là, bọn ta ở đây gặp được công chúa, cũng chỉ muốn mời công chúa cùng bọn ta vào trong đình thưởng hoa phẩm rượu, trò chuyện vài câu, mong rằng công chúa đừng từ chối.”“Nếu như công chúa không thích phẩm rượu, cũng có thể cùng bọn ta đi dạo xung quanh, chỉ cần có công chúa đi cùng, bọn ra cũng vui mừng rồi.” Một tên hoàng tử khác nói, ánh mắt như tia lửa nhìn nàng.Thấy một đôi mắt như sói như hổ nhìn nàng, nàng như thể là một con cừu non đáng thương đang chờ chết, nụ cười của nàng càng thêm thâm sâu, nàng nhìn bọn họ một lượt, ánh mắt vừa chuyển, nàng lắc lắc đầu.“Uống rượu ngắm hoa có gì thú vị, bổn cung không thích như vậy.”“Ồ? Vậy công chúa thích như thế nào?” Tên hoàng tử nữ tính hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn nàng, cảm thấy công chúa Phượng Hoàng hoàng triều chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.Nàng nhìn lướt qua hắn, mang trên mặt một nụ cười nói: “Lúc rãnh rỗi bổn cung thích so tài cùng người khác.”Nghe được những lời này, thần sắc bọn họ khác nhau, nhất thời không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.“Nếu như các vị hoàng tử có hứng thú, bổn cung rất sẵn lòng cùng mấy vị đây so tài, chỉ là không biết... Các vị có dám hay không?”Chân mày nàng khẽ động nhìn bọn họ, không phải muốn nàng chơi cùng sao? Nàng có thể đồng ý, chỉ là bọn họ có dám hay không?Sau khi nghe nàng nói, điều đầu tiên