(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phượng Cửu nhảy nhanh ra rồi tránh lùi về sau mấy bước.Thấy nữ tử gọi Diệp Tinh kia cũng tức giận , lại còn bị mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán , trong lòng nàng cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Cho dù nàng cũng là nữ nhi, nhưng bây giờ nàng lại đang mặc y phục của nam nhân, trong ánh mắt của mọi người , nàng chính là tên nam nhân lợi dụng cô nương nhà người ta, cho nên dù có nói thế nào thì cũng đều là đuối lý cả .Hơn nữa lúc trước , nữ nhân tên Diệp Tinh này còn cứu đứa bé kia, lại nhìn thấy trên người nàng toát ra vẻ dịu dàng ôn hòa , cho nên nàng cũng có phần yêu thích , chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận đỏ bừng , cố nhịn để nước mắt không rơi , nàng lại cảm thấy vô cùng áy náy.Vì thế lúc nàng tránh né tốc độ cũng chậm lại một chút, dù bị nàng đánh nhưng cũng không để lại dấu vết, ngã lăn xuống đất, nhưng thực ra lại chẳng làm nàng bị thương một chút nào, bởi vì lúc Diệp Tinh này đang nổi giận thì tay nàng cũng chẳng dùng chiêu thức gì mà dường như chỉ là đánh cho bõ tức mà thôi, cho nên nàng tương kế tựu kế rồi thuận theo ý của nàng ta là được.“A! Đừng, đừng đánh nữa! Ta thực sự là không cố ý đâu! Á!”Nàng bị đá một cái ngã lăn quay xuống đất, y phục màu đỏ sau dính đầy bụi, vừa xua tay hét lớn hoang mang không biết làm thế nào, sau khi đứng được dậy thì lại bị nàng ta đuổi theo, dáng vẻ hung dữ của Diệp Tinh chọc cho mọi người đang đứng chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh không nhịn được mà phải phì cười.“Nhìn tên thiếu niên kia mà xem, bị đánh cho thật là thê thảm à!”“Đáng đời! Ai bào hắn lợi dụng cô nương nhà người ta!”“Đúng vậy! Phải đánh hắn một trận cho bõ tức!”“Mọi người nhìn con ngựa của hắn mà xem, đúng là chủ nào tớ nấy, vẫn còn ở đó lắc mông vẫy đuôi chảy nước miếng nữa kìa!”“Đúng vậy, lúc nãy ta cũng nhìn thấy rồi, con ngựa kia vừa chạy vừa lắc mông chạy về phía trước, một con ngựa thật kỳ lạ, cũng chẳng biết nó