(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ồ? Ngươi sẽ tức giận sao? Ha ha! Ngươi tức giận cho ta xem một chút!”Phượng Cửu liếc nhìn bọn họ, không nói gì, lại không ai thấy ống tay áo nàng khẽ động, nàng nhìn về lá cây đang bị gió thổi xuống đất, chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc.Sau đố nhìn đám học sinh xung quanh, cất bước tiếp tục đi tới. Nghĩ đến hôm nay không gặp được Quan Tập Lẫm, lần sau nàng sẽ tới vậy, nếu không thì để cho Quan Tập Lẫm đi tìm nàng. Dù sao hôm nay nàng cũng gây ra động tĩnh quá lớn, một khi truyền ra thì Quan Tập Lẫm cũng sẽ biết thôi.“Tiểu tử, ai cho phép ngươi…”Lời còn chưa nói xong, học sinh đang định kéo tay Phượng Cửu kia bỗng cảm thấy hai chân mềm nhũn, cả người ngã sấp về trước .“Hả?”“Chuyện gì xảy ra vậy?”Tiếng kinh hô vang lên không ngừng, đám học sinh của Huyền viện từng người đều cảm thấy chân mình mềm nhũn, trực tiếp ngã trên mặt đất, không đứng dậy nổi, những người khác đứng xa hơn thì đều bị kinh sợ, trừng mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu.“Là ngươi làm đúng không? Ngươi là học sinh Dược viện, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu!”Mấy tên học sinh Huyền viện đứng đó chỉ tay mắng chửi Phượng Cửu, nhưng chỉ thấy Phượng Cửu khẽ búng tay một cái, bọn họ lập tức cảm thấy hai chân mềm nhũn, ngã nhào trên mặt đất.Phượng Cửu nhìn đám học sinh Huyền viện nằm la liệt dưới đất, bất đắc dĩ nói: “Đã bảo các ngươi đừng cản đường rồi, nhưng các ngươi lại không nghe lời ta, sao có thể trách ta được?”Đám học sinh đó trừng mắt nhìn Phượng Cửu, bọn họ đều cảm thấy Phượng Cửu là tiểu nhân bỉ ổi! Nếu như trực tiếp động thủ thì bọn họ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể giết chết hắn!Phượng Cửu nhìn bọn họ, dường như đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ, mỉm cười sâu xa nói: “May mắn cho các ngươi là ta chỉ hạ dược mà thôi…”Nói xong, Phượng Cửu phất tay