(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mộ Dung ca ca? Ngươi ở chỗ này làm gì?"Nghe được giọng nói phía sau, hắn thu hồi lại tinh thần, theo bản năng quay đầu nhìn về phía giọng nói: "Thanh Ca? Sao ngươi lại tới đây?"Thanh âm rơi xuống, tựa như nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn về phía cành hoa đào kia.Thân ảnh nữ tử như tiên nữ đã biến mất, phảng phất giống như trước đó chỉ là ảo giác của hắn. Nhìn cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống theo làn gió nhẹ, sái lạc như một mảnh hoa vũ mê người, trong lòng hắn có chút mất mát khó giải thích......"Ngươi nói còn không biết xấu hổ! Ta vốn định đánh đàn cho ngươi nghe, ai ngờ ngươi lại chạy đến nơi này ngắm hoa." Nàng theo ánh mắt hắn nhìn lại, cũng chỉ nhìn đến những cánh hoa theo gió rơi xuống đầy đất."Hoa đào nơi này đỏ trắng đan xen mê người, bất giác nhìn đến ngây ngốc." Hắn nói nhẹ nhàng, với nụ cười nhàn nhạt trên môi, rõ ràng là có chút thất thần.Phượng Thanh Ca đang muốn nói hoa đào xung quanh đều giống như nhau, bất chợt thần sắc vừa động, hỏi: "Mộ Dung ca ca, ngươi có ngửi được mùi hương gì hay không?""Mùi hương? Không khí nơi này đều là mùi hương hoa đào.""Không đúng." Nàng lắc lắc đầu: "Giống như còn có một loại hương vị khác."Đang nói, chợt nghe thanh âm ong ong ong từ xa truyền đến, nàng theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy kia cách đó không xa là một tảng ong mật đen thui thật lớn đang bay về hướng bên này. Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, nhịn không được kinh hô ra tiếng."Ong mật!"Mộ Dung Dật Hiên khi nhìn đến, sắc mặt cũng khẽ biến, chợt kéo tay nàng liền chạy. Hàng ngàn hàng vạn con ong mật bay tới, cũng không phải một hai đôi tay bọn họ có thể tránh khỏi.Chỉ là, nơi này cho dù có ong mật thu thập mật hoa, cũng không nên ngay lập tức xuất hiện nhiều ong mật vọt tới bọn họ như vậy a!"A!"Phượng Thanh Ca đau đớn hô lên một tiếng, chỉ thấy tay bị đốt một chút, ngay sau đó thân thể cũng xuất hiện tới 10 con ong mật rơi xuống, nàng sợ tới mức đột nhiên quất khắp người mình."Tránh ra! Mau tránh ra!"Nhìn đàn ong mật cư nhiên chỉ vây quanh đốt một mình