(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hộ vệ nghe xong, trái tim run rẩy, nhưng vẫn vội vàng đáp ứng, đi đến phía sau cầm bàn ủi đã nung đỏ lại đây, cẩn thận đưa cho gia chủ."Ta muốn nhìn xem xương cốt ngươi mạnh bao nhiêu!"Hứa gia chủ nói với giọng âm trầm, bàn ủi trong tay hướng về phía trên người Quan Tập Lẫm. Miếng sắt trên bàn ủi bị nung đỏ còn tỏa ra nhiệt khí nhè nhẹ nguy hiểm, ngay cả hộ vệ một bên cũng không dám nhìn xem."Dừng tay!"Một giọng nói ẩn chứa uy áp truyền đến, làm Hứa gia chủ đưa bàn ủi bằng sắt sắp ấn xuống bỗng nhiên ngừng tay, cau mày nhìn về phía người đang tới.Lão giả mặc áo choàng xám cất bước đi đến, ngửi thấy mùi máu tươi trong địa lao này, cùng với Quan Tập Lẫm đã chết ngất kia, nhíu nhíu mày, mặt trầm xuống, sắc mặt không vui nhìn chằm chằm Hứa gia chủ."Người này còn hữu dụng, nếu như ngươi giết chết, nữ tử kia không tới, lão phu đi tìm ai?"Nghe được lời này, Hứa gia chủ không nói lời nào, chỉ đem bàn ủi đưa cho hộ vệ một bên: "Tiền bối đừng lo, nha đầu thúi kia nhất định sẽ đến!"Nếu như không tới, phải lật toàn bộ Vân Nguyệt thành hắn cũng sẽ đem người bắt tới!Bóng đêm buông xuống, những ngọn đèn dầu trong Hứa phủ được thắp sáng như ban ngày. Trong ngoài đều có một đội hộ vệ đang tuần tra, bày ra thiên la địa võng, cũng chỉ vì để bắt bằng được con mồi có lẽ sẽ đến đây đêm nay.Phượng Cửu đang ẩn nấp ở chỗ tối quan sát một ngày, chỉ chờ bóng đêm buông xuống. Đột nhiên nàng nhìn thấy một thân ảnh màu đen quen thuộc. Nàng nhăn mày, thân ảnh màu đỏ chợt lóe, hướng về phía thân ảnh kia lao đi.Lãnh Sương đang muốn nhảy lên tường trên cửa của Hứa phủ, đột nhiên, một bàn tay nắm trên bả vai nàng, một tay khác bưng kín miệng nàng , kéo nàng về chỗ tối, nàng đang muốn phản kích, liền nghe giọng nói quen thuộc đè thấp truyền đến."Là ta."Đồng thời với mở miệng, Phượng Cửu buông lỏng tay ra, nhăn mày xoay người nàng lại: "Không phải ta bảo ngươi chăm sóc Đào Hoa Ổ hay sao? Ngươi như thế nào lại ở đây?""Chủ tử?"Đôi mắt Lãnh Sương sáng lên: