Ở trong phòng rầu rĩ
cả ngày, giữa trưa Tiểu Thuận Tử có trở về một lúc, nhìn Đoàn Cẩm Sơ nằm cuộn mình trên giường, sắc mặt hơi do dự, nhưng cũng không nói gì, yên
lặng đi trù phòng bưng bữa trưa về cho nàng, dặn dò vài câu lại đi ngay.
Đến lúc lên đèn, Tiểu Xuyên Tử cũng trở lại, sắc mặt thật khó coi, nhìn
quanh quẩn trong phòng một lượt, mới quay sang Đoàn Cẩm Sơ hỏi, "Tiểu
Thuận Tử đâu?"
"Hắn còn chưa về" Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, buồn bã ỉu xìu nói.
"Ừ" Tiểu Xuyên Tử gật gật đầu, đặt bao đồ trên vai xuống, thong thả mở ra,
lấy ra một gói giấy dầu, lại mở ra đặt trên bàn, "Tiểu Sơ tử, đây là mấy món điểm tâm ta mang về cho cô, cô ăn đi, "
"Tiểu Xuyên Tử,
vương gia......" Đoàn Cẩm Sơ nhìn lên bàn, đó là Bát Bảo mật hương
cao và Phù Dung cao, là món Sở Vân Hách thỉnh Nam Phương đầu bếp làm cho nàng, thần tình khẩn trương, muốn hỏi thăm Vân Hách, lại do dự, lời đã đưa tới bên miệng vẫn nuốt ngược về bụng, tâm trạng rối rắm, một khối
Phù Dung cao đưa tới trước mắt nàng, ánh mắt chậm rãi nhìn lên, thấy sắc mặt Tiểu Xuyên Tử đau đớn kịch liệt, đột nhiên cả kinh trong lòng, vội
hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao ngươi lại có biểu tình thế này?"
"Cô ăn đi, cô vừa ăn ta vừa nói cho cô nghe" Tiểu Xuyên Tử ngồi xuống băng ghế bên cạnh, đem điểm tâm nhét vào tay Đoàn Cẩm Sơ.
Nghe vậy, Đoàn Cẩm Sơ lại vội đứng dậy bỏ điểm tâm lại trên bàn, nhíu mi
nói: "ta ăn không vô, ngươi nói nhanh lên, có phải chủ tử ngươi sinh
bệnh không?"
"Không phải" Tiểu Xuyên Tử nhẹ lắc đầu, nhìn Đoàn
Cẩm Sơ, nhỏ giọng, giọng điệu rất là trầm trọng nói, "Là Lưu Ly tiểu chủ sinh non!"
"Cái gì? Sao lại thế? Làm sao lại bị sanh non?" Đoàn Cẩm Sơ cả kinh, bắt lấy tay áo Tiểu Xuyên Tử, lòng cực kỳ khẩn trương.
Tiểu Xuyên Tử nặng nề thở dài, "Là chuyện trưa hôm qua, ta nghe Cẩn nhi và
Huệ nhi nói, trước khi chủ tử nghỉ trưa, ngồi chơi với a Hổ ở Dự Viên
một chút, chủ tử cũng cười xưng a Hổ bé nhỏ a Hổ dễ thương, còn nói giỡn là phải cùng a Hổ làm một ly, đã nhiều ngày nay chủ tử buồn bã, giờ
cười được, các nô tài đều cao hứng, được một lát chủ tử mệt mỏi, trở về
phòng nghỉ, Y Lan và Y Nhân giữ a Hổ ở trong viện phơi nắng, "
"Ai ngờ, không bao lâu, Lưu Ly tiểu chủ lại đến, ở cửa viện la hét muốn gặp chủ tử, chủ tử đã nghỉ, tất nhiên Cẩn nhi các nàng không dám quấy rầy,
khuyên bảo Lưu Ly tiểu chủ quay về Ỷ Lan các, Lưu Ly tiểu chủ ỷ mình
đang có mang, đánh mắng thủ vệ cùng nha hoàn, thủ vệ lại không dám đuổi
đi, sợ thương tổn đứa nhỏ trong bụng nàng, trong lúc tranh chấp, a Hổ
đột nhiên vọt ra, bởi vì a Hổ bình thường là do Cẩn nhi các nàng chăn
nuôi, cũng ít khi thấy Lưu Ly tiểu chủ, cho nên sợ người lạ, có lẽ là
súc sinh kia có linh tính, tóm lại nhìn thấy Cẩn nhi các nàng bị đánh
ngã ra đất, liền gầm thét vọt lên lao vào Lưu Ly tiểu chủ, thủ vệ kinh
hãi vội vàng ngăn đón, bởi vì a Hổ là sủng vật của chủ tử, thủ vệ không
dám sử dụng kiếm, chỉ dùng tay kéo ngược về phía sau, lại bị a Hổ ném
văng ra đất, Lưu Ly tiểu chủ bị dọa cả kinh, vội quay đầu chạy, nhất
thời dẫm phải váy, ngã xuống tảng đá lớn bên đường, động đến hạ thân
xuất huyết, Cẩn nhi Huệ nhi kinh hoảng đánh thức chủ tử, chủ tử phái
người tuyên thái y, thái y nói, thai nhi đã tử lưu đang sẩy ra!"
"Sao lại thế...... Sao lại có thể như vậy được chứ!" Đoàn Cẩm Sơ trợn
mắt há hốc mồm, thật lâu mới hồi thần lại, nàng ngàn vạn lần không nghĩ
tới, không phải Sở Vân Hách gặp chuyện không may, mà là...... Lúc
này Sở Vân Hách, có bao nhiêu sao bi thống? Còn với nàng, đến tột cùng
là chuyện tốt hay là...... Một bước ngoặt?
Tiểu Xuyên Tử lại nói: "Ai, xảy ra chuyện này, chủ tử đại nộ, toàn bộ người trong phủ đều hoảng sợ, nhóm thủ vệ kia... bị đánh trượng, Cẩn nhi các nàng cũng bị
phạt quỳ ba canh giờ, a Hổ bị giam trong lồng sắt không cho ăn uống,
cũng không biết chủ tử có giết a Hổ
không"
"Còn, còn Lưu Ly kia
đâu? Vân Hách hắn, hắn như thế nào? Có nói gì với ngươi không? Tiểu
Xuyên Tử, xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngươi còn...... Còn mang
điểm tâm cho ta? Sau chuyện đó, hắn làm sao có tâm chiếu cố ta, sao
ngươi có thể quấy rầy hắn như vậy chứ?" Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, nói
năng lộn xộn, trong lòng lại lo lắng, Sở Vân Hách cô tịch mười mấy năm,
vừa mới có đứa nhỏ, lại cứ như vậy không còn, trong lòng hắn có bao
nhiêu khổ sở? Nàng thật muốn đi an ủi hắn, nhưng là...... Lúc này
thì hắn hẳn là đang bồi ở bên cạnh Lưu Ly?
Tiểu Xuyên Tử nhìn
nàng, thần sắc ảm đạm, đứng dậy rót một chén nước bưng tới, "Tiểu Sơ tử, cô đừng kích động, uống chút nước đi "
"Ừ ừ " Đoàn Cẩm Sơ bối rối gật đầu, hai tay cầm bát nước, trong lòng bất ổn,
"Tiểu Sơ tử, trong lòng chủ tử vẫn đặt cô trên cao, điểm tâm đó không phải ta nói, dưới loại tình huống này, ta cũng không dám nói, là lúc ta đi, chủ tử đã bảo Cẩn nhi chuẩn bị sẵn, còn bảo ta chuyển lời cho cô, rằng đã
lâu ngài không tiến cung thăm cô, dặn cô phải chú ý bảo trọng, Lưu Ly
tiểu chủ bị đuổi về Ỷ Lan các, chủ tử ngày hôm qua gặp thái y một lúc,
bên ngoài thì như không có gì xảy ra, nhưng vẫn đứng ở Dự Viên, tâm tình ắt hẳn không được tốt" Tiểu Xuyên Tử nhìn quanh liếc mắt ngoài cửa một
cái, nói thật nhỏ.
Trong phòng lặng ngắt, chỉ có thể nghe được
tiếng uống nước thật khẽ của Đoàn Cẩm Sơ, nàng không biết là mình uống
nước vào, hay là nước mắt rơi xuống hòa vào nước cùng uống vào miệng, mà khi nuốt xuống cổ toàn là vị chua xót.
Đến khuya Tiểu Thuận Tử
mới về, đêm khuya vắng lặng, thời điểm trong cung cấm đi lại, mới lặng
lẽ trở về, Tiểu Xuyên Tử đã ngủ say, Đoàn Cẩm Sơ bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, cho nên tuy rằng nằm ở trên giường, cũng rất tỉnh, nghe được
chút động tĩnh, tự nhiên ngồi dậy, vốn định mở miệng kêu Tiểu Thuận Tử,
lại sợ đánh thức Tiểu Xuyên Tử, liền lặng lẽ xuống giường bước qua mành
gọi khẽ...
"Tiểu Thuận Tử ca!"
Khẽ gọi một tiếng, chợt
Đoàn Cẩm Sơ cả người ngốc lăng tại chỗ, mờ mịt, luống cuống, khiếp sợ,
ngoài ý muốn đủ loại cảm xúc nảy lên đôi mắt, khiến cho đôi mắt nàng
trừng lớn dại ra!
Nghe tiếng, Tiểu Thuận Tử cả kinh, động tác
nhét bộ y phục dạ hành màu đen vào tầng dưới chót tủ quần áo chợt khựng
lại, nhưng cũng chỉ vài giây đồng hồ, liền nhanh chóng phục hồi tinh
thần lại, vội vã nhét sâu vào, sau đó khóa tủ lại.
Quay đầu lại,
nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ, Tiểu Thuận Tử bối rối cười cười, liếc mắt nhìn Tiểu Xuyên Tử còn đang ngủ say, hạ giọng thì thầm nói: "Nhìn ta như thế làm gì? ta không có làm chuyện xấu, chỉ là có một bộ đồ màu đen thôi
mà. "
"Chỉ là......" Đoàn Cẩm Sơ cau mày, phim truyền hình
đã xem nhiều, nàng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra đó là bộ y phục dạ hành, là phương tiện ẩn tàng thân hình khi hoạt động ban đêm, mà một
thái giám như Tiểu Thuận Tử, hắn sao lại có y phục dạ hành? "Vậy huynh
làm gì sao trễ như thế mới về?"
"Đang làm nhiệm vụ a, còn có thể
làm gì? Thời gian không còn sớm, ngươi mau vào ngủ đi, sáng sớm mai
ngươi còn phải đến ngự tiền hầu hạ đấy!" Tiểu Thuận Tử cười, nói đơn
giản cho xong, vội đẩy mạnh Đoàn Cẩm Sơ quay trở vào trong mành.