Editor: Họa Đến Vô Tình
Beta: Mai Tuyết Vân
Đoàn Cẩm Sơ ngẩng đầu lên, hé miệng cười, vẫy vẫy tay với Sở Lạc Dĩnh, sau đó nhẹ nhàng chạy lại, giương cao khuôn mặt tươi cười nói: “Cửu công chúa, nô tài ở đây!”
Sở Vân Hách chưa từng liếc nhìn nàng một cái, vẫn nhìn chằm chằm dòng nước dưới chân cầu như cũ, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt lạnh lùng.
Sở Lạc Dĩnh cười khẽ, gật đầu nói: “Hầu hạ hắn cho tốt!”
“Dạ, Cửu công chúa!” Đoàn Cẩm Sơ lại lập tức xụ mặt xuống uể oải đáp một tiếng, này thì hầu hạ. . . . . . Không phải chính là bán rẻ tiếng cười sao?
Sở Lạc Dĩnh bật cười, mấp máy môi, không nói cái gì nữa, ung dung bước xuống cầu hình vòm, rồi chầm chậm đi tới đại sảnh.
Nhìn bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của nam tử trước mặt, Đoàn Cẩm Sơ thở dài một hơi, đưa hai tay ra vỗ vỗ hai má, sau đó hít sâu, nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Ngươi. . . . . .”
“Cút!”
Một chữ ngắn gọn, lạnh lùng, bá đạo, khí thế nghiêm nghị.
“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi ngây người tại chỗ, chớp lông mi suy nghĩ, đờ đẫn một lúc lâu, mời vừa ngập ngừng môi, thật là uất ức vểnh miệng nhỏ lên, “Ngươi đừng hung dữ như vậy mà!”
Giọng nói yếu đuối, mềm mại đáng yêu trong lành, mang theo một ít mùi vị là nũng của nữ nhân, Đoàn Cẩm Sơ không phát hiện, lại làm cho thân thể Sở Vân Hách đột nhiên chấn động, chậm rãi liếc mắt, hồ nghi nhìn chằm chằm nàng đang cúi đầu: “Ngẩng đầu lên!”
“Ta, ta, ta. . . . . . Ta không ngẩng!” Đoàn Cẩm Sơ khẩn trương, giọng nói cà lăm dứt khoát lắc lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết, người nam nhân này không dễ lừa gạt, đột nhiên đến một câu như vậy, chẳng lẻ là. . . . . . Hoài nghi nàng là nữ nhân?
“Phải không?” Sở Vân Hách lạnh lùng nhếch môi, chợt đưa ra một cái tay, nắm lấy cái cằm hoàn mỹ không tì vết của Đoàn Cẩm Sơ, hơi dùng lực một chút, liền khiến cho nàng ngẩng đầu lên, “A. . . . .”
Hét thảm một tiếng, theo bản năng Đoàn Cẩm Sơ liền nhắm nghiền hai mắt, sợ đến mức toàn thân phát run, run run cánh môi, đáng thương mà nói: “Đại ca, ta cút, ta lập tức cút. . . . .”
“Mở mắt ra!”
Môi mỏng khẽ mở, không mang theo một tia độ ấm nào, Sở Vân Hách buông lỏng tay, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm nàng, tiếng nói lại lạnh thêm một phần: “Ngươi là ai?”
“Ta, ta là Tiểu Sơ Tử a!” Đoàn
Cẩm Sơ trả lời, vội từ trong lồng ngực lấy ra một vật, giương lên cao trước mặt Sở Vân Hách, tức giận nói: “Ta có Yêu Bài!”
Mà vừa mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, tim của nàng cơ hồ đập nhanh hơn, ngưng cả hô hấp!
Hé ra một khuôn mặt tuấn mỹ vô song, đường nét rõ ràng, ngũ quan tinh xảo như được điêu khắc, lông mày lưỡi mác đậm, đôi mắt sáng hẹp và dài, con ngươi đen bóng và thâm thúy, sóng mũi cao, môi mỏng khép chặt, màu môi đỏ thế kia.
Giờ phút này, nắng ấm cao chiếu, ở trên sườn mặt hoàn mỹ của hắn, hạ xuống nhiều điểm kim quang, cả người tản ra một cỗ cao quý cùng ưu nhã bẩm sinh, rồi lại khắp nơi lộ ra, lạnh lùng cùng khí phách Vương Giả Thiên Hạ!
“Ngươi là. . . . .” Môi mỏng của Sở Vân Hách khẽ động, con ngươi đen như mực không hề chớp nhìn chằm chằm người trước mặt, trong con ngươi kia, có kinh diễm, có kinh ngạc, có không thể tin, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói tiếp: “Ngươi xác định ngươi là thái giám?”
Một tiếng vừa nói ra, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt ửng đỏ cười gian, thu cánh tay dừng lại giữa không trung về, cất Yêu Bài vào trong lòng, bộ dáng giống như đang muốn chứng tỏ, ưỡn cao bộ ngực bằng phẵng của nàng lên, khí thế nghiêm nghị nói: “Ta chính là thái giám! Không tin ngươi có thể nghiệm thân!”
Trong mắt Sở Vân Hách nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc, tuấn mi hếch lên, khinh bỉ ngoắc ngoắc môi, chậm rãi nói: “Bổn vương đối với thái giám không có hứng thú!”
“Cái gì?”
Bóp quyền một cái, Đoàn Cẩm Sơ đem cằm giơ thật cao, bởi vì thân thể hai người chênh lệch quá lớn, để không ở vẻ bề ngoài kém một bậc, Đoàn Cẩm Sơ tức giận kiễng mủi chân, lúc này mới phát động quai hàm, tức giận nói: “Bản thái giám đối với ngươi càng không có hứng thú! Thái giám thì thế nào? Dựa vào cái gì khinh thường thái giám? Chúng tôi là thái giám thân tàn chí kiên, chúng tôi cũng là nam nhân!”