Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 171: Tình nồng trong lao, tương cứu lúc hoạn nạn


trước sau

"Sơ nhi! Là ta! Ta đến đây! Đói lắm rồi phải không? Ta mang theo đồ ăn cho nàng! Chúng ta cùng nhau dùng bữa!" Sở Vân Hách cười nhẹ một tiếng, nụ cười thư thái cưng chìu, đỡ người Đoàn Cẩm Sơ ngồi lên, sau đó đứng dậy đem hai hộp đựng thức ăn đến, đặt một đĩa đồ ăn lên giường gỗ.

Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc nhìn qua, đều là những món nàng thuận miệng nói thích ăn khi dùng bữa cùng hắn, còn có món canh gà hầm với nấm hương nàng thích uống, còn có cơm tẻ nóng hổi, trong lòng ấm áp dâng trào, không khỏi sụt sịt mũi nói: "Vân Hách! Cám ơn chàng!"

Đồ ăn vẫn còn nóng, có thể thấy hắn phải đi gấp thế nào, vất vả biết bao nhiêu, đây là dốc hết tình cảm trong lòng mà làm.

"Nàng ngốc! Đối với ta còn nói cám ơn sao? Còn nói nữa! Ta sẽ giận đó!" Sở Vân Hách cười khẽ, lấy đôi đũa đưa cho Đoàn Cẩm Sơ, lại múc một chén canh nhỏ cho nàng: "Uống canh trước rồi lại ăn cơm! Ấm bụng!"

"Ừ!"

Canh nóng uống vào, không chỉ ấm bụng, mà tâm cũng ấm theo, nóng rực, mang theo ngọt ngào.

Đoàn Cẩm Sơ múc một muỗng, đưa tới miệng Sở Vân Hách: "Chàng cũng uống đi!"

"Ha ha! Sơ nhi mà cũng biết chăm sóc người khác! Khó có dịp như vậy! Ta không thể bỏ lỡ được!" Sở Vân Hách trêu ghẹo, ánh mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ chăm chăm, ngậm canh vào trong miệng, rồi lại nổi tà tâm, nghiêng người xuống thật nhanh, áp chính xác lên môi Đoàn Cẩm Sơ, trong lúc nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, từ từ đẩy nước canh trong miệng đưa vào miệng nàng, cái lưỡi khéo léo khuấy động lưỡi nàng, hôn nàng thật sâu, thành nụ hôn đặc thù "Uyên ương nghịch nước"!

Đoàn Cẩm Sơ hoàn toàn dại ra, không ngờ tới nam nhân này lại ở phòng giam, nơi không có chút lãng mạn nào, đang dùng cơm mà có thể thực hiện một nụ hôn kích tình mãnh liệt, còn.... còn đặc biệt như vậy!

Má phấn đỏ bừng, thẹn thùng như nàng, bởi vì e dè hoàn cảnh, cho nên hôn cũng không chuyên tâm, đảo mắt nhìn quanh, sợ có người trông thấy. Mà Sở Vân Hách như muốn trừng phạt nàng không chuyên tâm, gia tăng lực độ, hôn đến mức nàng không kềm được yêu kiều rên rỉ, lại càng xấu hổ cực lực đè nén, tới khi nghẹt thở, lúc này mới tha cho nàng.

Hai gò má Đoàn Cẩm Sơ đỏ hồng, không ngừng thở dốc. Nhưng, nam nhân kia lại còn cười tà nhìn nàng, trêu ghẹo: "Tiểu Sơ nhi! Lại đút ta uống một hớp canh ngon được không?"

"Cút sang một bên!" Đoàn Cẩm Sơ xấu hổ nổi giận quát một câu, bưng chén canh lên ngay cả muỗng cũng không cần, uống thẳng một mạch, chén canh thấy đáy, cầm chén dằn lên bàn một cái, lại trừng mắt liếc tên kia, cắn răng nói: "Đúng là sắc lang lưu manh, phải cho chàng làm hòa thượng thôi!"

"Ha ha....!" Sở Vân Hách không nhịn được cười, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng Đoàn Cẩm Sơ, nói nhỏ: "Được thôi! Trước khi ta làm hòa thượng! Nàng sinh cho ta mười đứa nhỏ! Nhiệm vụ hoàn thành! Ta liền xuất gia! Chỉ mười đứa, năm năm sinh một đứa, sinh đến năm mươi năm, được không?"

"Trứng thối! Chàng không sợ người khác nghe được chê cười chàng? Năm mươi năm? Đến lúc đó chàng đã là lão nhân hơn bảy mươi tuổi, ta không tin chàng còn có bản lãnh làm cho ta mang thai?" Đoàn Cẩm Sơ vừa giận vừa cười, nhỏ giọng nghiến răng. Nam nhân này, luôn có cách chọc cười nàng, thân ở đại lao còn lạc quan vui vẻ như vậy, thật là....

"Ai nghe được chứ? Nàng xem nơi này còn có người thứ ba sao?" Sở Vân Hách nhướng mắt hỏi lại, vẻ mặt đắc ý.

"Ặc! Đúng rồi! Mọi người đâu hết rồi? Ngục tốt đâu?" Đoàn Cẩm Sơ lúc này mới nhớ lại hỏi.

Sở Vân Hách vừa cười vừa nói: "Đều bị ta đuổi ra ngoài! Có Nhiếp Phong Nhiếp Huyền canh chừng bên ngoài! Ngay cả con ruồi cũng không bay vào được!"

"Ặc! Tự tin như vậy?" mặt Đoàn Cẩm Sơ run rẩy, vùi đầu ăn cơm tiếp.

"Đương nhiên! Nếu không có tự tin này! Sao ta có thể đi đến hôm nay! Sao có thể có địa vị này?" Sở Vân Hách vừa ăn, vừa nói.

Nhưng, hắn đang nói đến thân phận khác, mà Đoàn Cẩm Sơ nghe được vào tai, chỉ nghĩ đến thân phân Bát Vương gia của hắn, lại nghe hắn nói như vậy,
than thở trong lòng: "Thân phận này mà còn tự tin ư? Ai....!"

Nhất thời lại đau lòng vì Sở Vân Hách, bất chợt Đoàn Cẩm Sơ không muốn nói nữa, mà lẳng lặng ăn cơm.

Sở Vân Hách thấy nàng không vui, bỗng dưng hiểu được nhất định là nàng nghĩ sai lời hắn, âm thầm cười một trận. Muốn chọc nàng vui vẻ chút, liền ra vẻ suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Sơ nhi! Ta phải xuống tìm đại phu nghiên cứu một chút! Nhất định lúc bảy mươi tuổi phải có thể thỏa mãn nàng!"

"Phốc...!"

Một miệng cơm của Đoàn Cẩm Sơ phun ra ngoài, cười nghiêng ngả: "Chàng.... sao chàng có thể không đứng đắn như vậy? Sau năm mươi năm! Ta cũng già thành bảy mươi tuổi! Hai ta đều là lão nhân và lão thái thái (ông già, bà già)! Cho dù chàng có tinh lực! Ta cũng không có!"

"Ha ha!"

Gương mặt anh tuấn của Sở Vân Hách giãn ra, vừa cười vừa dùng chiếc đũa gõ gõ lên chén Đoàn Cẩm Sơ nói: "Ăn nhanh đi! Ta chọc nàng cười thôi!"

"Hừ! Ta biết ngay chàng không có bản lãnh, còn trêu chọc ta?" Đoàn Cẩm Sơ không phục quay qua liếc hắn một cái, tiếp tục ăn cơm.

"A! Khinh thường vi phu ta sao? Tiểu nha đầu! Chờ ra khỏi phòng giam này! Xem bổn vương xử lý nàng thế nào!" môi mỏng Sở Vân Hách nâng lên, mi gian ẩn hiện vẻ tự tin đắc ý, khuôn mặt anh tuấn mê người được ngọn đèn chiếu sáng trong bóng đêm, phóng ra sức quyến rũ mê hoặc lòng người, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi nhìn ngẩn ngơ, tròn mắt mê đắm.

"Hả? Sợ sao?" Sở Vân Hách nhướng mày, nghiêng mặt tươi cười, nhịn không được lại chồm người về phía trước một cái, hôn nhẹ xuống môi mọng cong cong của Đoàn Cẩm Sơ.

Đoàn Cẩm Sơ thất thần, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, không phục nói sẵng: "Ai.... ai sợ? Ta không thèm sợ, ta chỉ....!" Nói được một nửa, mới chợt nghĩ ra Sở Vân Hách nói "Sợ" là có ý gì, lập tức ngậm miệng, càng xấu hổ hơn, vùi đầu xuống, gần như cắm luôn vào chén cơm.

"Ha ha ha!" Nhìn thấy bộ dạng Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách bật cười sang sảng vang vọng khắp nhà giam, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Một bữa cơm, hoan thanh tiếu ngữ (lời vui tiếng cười) của hai người lúc này cũng dứt, dọn dẹp bát đĩa cất vào hộp đựng thức ăn đặt trên đất, Sở Vân Hách ôm cả người Đoàn Cẩm Sơ nằm trên giường gỗ, để nàng gối lên khuỷu tay hắn, cố gắng để nàng nằm thoải mái chút. Tuy rằng giường cứng này làm cho hắn khó chịu cau mày liên tục, nhưng cũng không kêu một tiếng.

"Vân Hách! Chàng trở về Vương Phủ đi, ta ở chỗ này được rồi! Chàng đừng theo ta chịu khổ như vầy! Từ nhỏ chàng đã là hoàng tử! Từng hưởng thụ vinh hoa phú quý làm sao có thể chịu được chứ? Phòng giam này ẩm ướt, giường lại như vậy, lỡ như chàng ngã bệnh thì phải làm sao?" Ôm nhau một chút, Đoàn Cẩm Sơ lại nhịn không được mở miệng nói.

Sở Vân Hách cười khẽ: "Không sao đâu! Ta không ở đây xem nàng thì không yên lòng! Huống chi nàng là nữ tử yếu đuối còn có thể chịu được, ta là nam nhân, sao lại có thể không bằng nàng? Sơ nhi! Ta với nàng ở chung một chỗ! Nàng mới có thể sống sót ra khỏi nhà giam này! Nếu không....!"

"Vân Hách! Ý chàng là sao? Đúng rồi! Không phải Lâm đại nhân kia nói dẫn ta tới thẩm tra sao? Sao không ai thẩm vấn ta? Ý của chàng là.... ta sẽ chết sao?" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, cuống quýt hỏi

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện