Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 182: Đến Tĩnh Vương phủ, xa hoa rực rỡ (3)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"An Bình Vương gia! Ngươi có phiền hay không hả?" Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên lên tiếng cắt ngang, giọng rất cau có, dùng sức vung cánh tay Sở Vân Lan đang lôi kéo nàng, làm Sở Vân Lan bị quăng trở tay không kịp. Hắn ngạc nhiên hết sức, vô cùng phiền não nói: "Ngươi quát ta như thế làm gì? Nào có liên quan đến ta? Thường ngày ta thấy ngươi có quan tâm Bát Vương gia chút nào đâu, ngày hôm nay ngược lại hết sức chăm chú, ngươi bảo ta làm sao an tâm?"

"To gan!"

Bình trắc phi ngẩn người một chút, nháy mắt lập tức nghiêm nghị quát, xoay người sang tát ngay lên mặt Đoàn Cẩm Sơ, giọng giận dữ sắc bén nói: "Một thái giám nho nhỏ, lại dám dĩ hạ phạm thượng! Không muốn sống....!"

Thời gian như dừng lại trong nháy mắt....

Bởi vì tiếng khiển trách của Bình trắc phi đột nhiên dừng lại, mà cánh tay cũng treo lơ lửng giữa không trung, thật lâu chưa rơi xuống....

Đoàn Cẩm Sơ phản ứng nhanh chóng nghiêng mặt né sang một bên, cảm giác được khác thường, chợt quay đầu lại, kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này. Thì ra là lúc nàng đang né tránh, Sở Vân Lan ra tay giữ lại cổ tay trắng ngần của Bình trắc phi. Lúc này, gương mặt đang tức giận nhìn chằm chằm Bình trắc phi, ánh mắt vô tình lạnh như băng: "Ngươi làm gì đấy? Bổn vương còn chưa tức giận, ngươi lại muốn phát uy sao? Tiểu Sơ Tử bị đánh, ngươi bảo Bổn vương giao phó như thế nào cho Bát đệ?"

Ánh mắt Bình trắc phi kinh ngạc biến thành sợ hãi, vội lo lắng phân bua: "Vương gia! Thiếp thân chẳng qua là....!"

"Câm miệng!" Sở Vân Lan lườm mắt ngắt ngang, vung bàn tay, quay sang nha
hoàn sau lưng nhẫn tâm hô: "Người đâu! Đưa trắc phi trở về phủ!"

"Vương gia! Thiếp thân biết sai! Cầu xin Vương gia thứ tội!" chân Bình trắc phi mềm nhũn, cuống quít quỳ xuống vừa khóc vừa nói.

Giờ phút này trong lòng Sở Vân Lan chỉ có phiền và phiền. Cho nên, nghe giọng Bình trắc phi khóc lóc cầu xin, mặt vẫn lạnh như băng. Hắn không biết sao mình lại như thế, thường ngày rất ưa thích vị trắc phi này, hôm nay lại.... Mà ngay cả nhìn một cái cũng không muốn nhìn lại! Đến tột cùng là tại sao? Dường như từ khi thấy Sở Vân Hách bước tới từ sau lưng Tiểu Sơ Tử, tâm lý hắn liền phát sinh biến hóa, tràn đầy ghen tỵ với Sở Vân Hách. Từ Thiên Lệ đột nhiên xuất hiện, làm hắn thấy hả hê, muốn lấy cớ này chia rẽ Sở Vân Hách và Tiểu Sơ Tử, khiến Tiểu Sơ Tử không làm nam sủng Sở Vân Hách nữa....

Nha hoàn tiến lên, hành lễ sau đó dìu Bình trắc phi đưa đi, Đoàn Cẩm Sơ ngu ngơ đứng tại chỗ, không biết làm sao, cũng ngơ ngác khó hiểu. Trong ấn tượng Sở Vân Lan sẽ không thèm cố kỵ thái độ Sở Vân Hách đâu rồi, sao hôm nay lại vì giao phó với Sở Vân Hách mà.... nổi giận với nữ nhân của mình lớn như thế?

"An Bình vương gia! Đúng.... Thật xin lỗi, là nô tài vô lễ phạm thượng!" Nhất thời quẫn bách, Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu, 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện