*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: luyen tran
"Ngươi ở đây làm gì? Đi ra ngoài!" ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ dời về, nhìn chằm chằm Sở Vân Ly, trong mắt chỉ có lạnh, âm trầm lạnh lẽo, thậm chí bất chấp hậu quả phạm thượng.
Ánh mắt Sở Vân Ly rũ xuống, lặng yên một chút, cầm khăn lông nóng lên, lẳng lặng lau mặt Đoàn Cẩm Sơ, bất kể nàng lạnh lùng cự tuyệt hắn ra ngoài ngàn dặm, cẩn thận lau mặt xong, lại nhẹ nhàng nâng tay nàng lên muốn lau, nàng nổi giận chợt hất lên, khăn lông rơi xuống đất!
"Đến cùng ngươi muốn làm cái gì? Ta không phải là đồ chơi của ngươi!" Đoàn Cẩm Sơ gầm nhẹ, không thể nuốt trôi giận.
Sở Vân Ly cúi người xuống, lượm khăn lông lại thả lại trong chậu nước, sau đó vắt khô, cố chấp lau tay Đoàn Cẩm Sơ lần nữa. Đoàn Cẩm Sơ cắn răng, lại muốn hất tay của hắn lên, nhưng bị hắn có phòng bị dùng sức giữ chặt, giương mắt nhìn nàng, sắc mặt trầm tĩnh như nước: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi đang phát sốt, đừng tùy hứng! Ngày đó chuyện cường hôn ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, là ta nhất thời quá xúc động, không kìm lòng được làm chuyện tổn thương ngươi, thật xin lỗi!"
"Không - kìm - lòng - được?" khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ nhếch lên một nụ cười trào phúng, lập lại từng chữ từng câu, trong mắt đều là khinh bỉ: "An Tĩnh vương lại đối với một nô tài không kìm lòng được? Vương gia có thấy lời này rất buồn cười không?"
"Chuyện tình yêu nam nữ, thì tôn ti cao thấp thế nào có thể phân chia
rõ ràng sao?" Sở Vân Ly bình tĩnh hỏi ngược lại, không hề chớp mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, đôi mắt đen thẫm từ từ trở nên nóng bỏng: "Tiểu Sơ Tử! Ta sẽ dẫn ngươi xuất cung! Ta không biết vì nguyên nhân gì ngươi trà trộn vào trong cung! Nhưng mà, ngươi nán lại một ngày là nguy hiểm hơn một phần! Bát đệ bây giờ đã không quan tâm tới ngươi, một khi phụ hoàng biết được, sẽ cần phải tra cứu! Một khi tra cứu, ngươi, chắc chắn phải chết!"
"Ha ha....!" Đoàn Cẩm Sơ cười, cười nước mắt chảy ra, lại vẫn cười tiếp: "Sở Vân Ly! Nếu ta đi theo ngươi, chính là ta đâm vào lòng Vân Hách ngàn đao vạn đao! Cho dù có chết, ta cũng không phản bội chàng!"
Sở Vân Ly cau mày: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi tội gì phải như thế? Hắn đã muốn thành thân với người khác, ngươi còn kiên trì giữ cho hắn sao? Đúng vậy, ngươi có thể lùi một bước làm trắc phi hắn, nhưng hắn phải giải thích thế nào cho phụ hoàng rằng ngươi trà trộn vào cung là không có mưu đồ gì đây?"
"Ha ha! Vậy còn ngươi? Ngươi không phải lo lắng ta có mưu đồ sao? Ngươi không phải hoài nghi ta sao?" Đoàn Cẩm Sơ cười trào phúng hỏi, tầm mắt dời xuống: "Phiền Vương gia buông tay!"
Sở Vân