Editor: Họa Đến Vô Tình
“Ta té!” Đoàn Cẩm Sơ mềm nhũn nằm dài ở trên bàn cơm, thuận tiện chen chân tới băng ghế, chột dạ ngồi xuống, nhận rõ thân phận chính mình là nô tài, giọng điệu mềm nhũn đi rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Bát vương gia, chân tay nô tài vụng về, chắc chắn sẽ hầu hạ Bát vương gia không tốt, có thể hay không. . . . . .”
“Không thể!” Sở Vân Hách nhẹ giọng cắt đứt, cũng trực tiếp trách mắng: “Nô tài có thể cùng chủ tử ngang vai ngang vế sao?”
“Không thể!”
Đoàn Cẩm Sơ phản ứng cực nhanh, lập tức đứng lên, liếc mắt nhìn cái ghế mình còn chưa ngồi nóng mông, thật là ủy khuất vểnh cái miệng nhỏ lên, ngẫm lại lúc còn ở hiện đại, dù thế nào nàng cũng là một huấn luyện viên băng vũ cấp thị xã, đi đến chỗ nào, người ta đều không phải kêu nàng một tiếng Đoàn lão sư sao? Thời không thay đổi, lại lưu lạc đến tình trạng bi thảm như thế này, quả thực là —— buồn cười!
“Rót rượu!”
“Dạ, nô tài tuân lệnh!”
Liên tiếp hầu hạ vị đại gia này uống năm ly rượu, rốt cuộc Cẩn Nhi và Huệ Nhi cũng đem bát đũa đến, Đoàn Cẩm Sơ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rất tự giác tránh sang một bên, ngắm thức ăn than thở a! Nhớ lại một chút, nàng chính là bị đói tỉnh, bữa trưa thì bị Cửu công chúa lôi lên xe ngựa mà bỏ lỡ, bữa tối. . . . . . Đáng thương một chén cháo trắng rau cải diệp cũng không biết đang ở nơi nào!
Sở Vân Hách ăn rất là ưu nhã, khi giơ tay nhấc chân, tự có một cỗ khí hoàng thất tôn quý, Cẩn Nhi và Huệ Nhi hầu hạ rất chu đáo, thêm thức ăn, múc canh, rót rượu, cuối cùng đưa lên khăn, hắn nhẹ nhàng lau khóe môi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Khi cảm giác cường đại bị áp bách kia vừa biến mất, Đoàn Cẩm Sơ như quả bóng cao su xì hơi, thân thể lập tức buông lỏng, mới vừa kêu rên một câu, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh phập phồng bình thản của Sở Vân Hách, “ Cẩn Nhi Huệ Nhi, mang Tiểu Sơ Tử đi dùng bữa, quy cách cũng như hai người các ngươi!”
“Dạ, chủ tử!” Cẩn Nhi và Huệ Nhi lập tức gật đầu cúi người.
Đoàn Cẩm Sơ giật mình thất thần, không thể tin nổi nhìn về phía cửa, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Sở Vân Hách biến mất
trước mắt.
Cẩn Nhi và Huệ Nhi nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, sau đó mỉm cười với nàng, nói: “Tiểu Sơ Tử, theo ta tới phòng hạ nhân dùng bữa đi!”
“A, được.” Đoàn Cẩm Sơ phục hồi tinh thần lại, vội vàng gật đầu nói.
Hạ nhân trong phòng thấy Đoàn Cẩm Sơ đi vào, vốn là tất cả đang vùi đầu dùng bữa liền vội vàng quay đầu tò mò nhìn qua, trên mặt đủ loại biểu cảm, nhưng cũng là một mảnh yên lặng, không có người nào dám nói một câu gì, chẳng qua là ánh mắt di chuyển theo nàng, cho đến khi nàng được Cẩn Nhi và Huệ Nhi dẫn tới một cái bàn nhỏ ngồi xuống, mới dần dần thu hồi ánh mắt kinh ngạc.
Thức ăn được bưng lên, là hai món một canh, thịt băm xào với tỏi, trứng gà chiên với rau hẹ, canh tảo tía, còn có một chén cơm thơm ngào ngạt, nhìn thức ăn đặt ở trước mặt, Đoàn Cẩm Sơ chợt thấy chóp mũi đau xót, khóe mắt nổi lên hồng hồng, nàng xuyên qua cái Vương triều xa lạ này đã tám ngày, đây là lần đầu tiên được ăn bữa cơm tốt như vậy, có thịt, có trứng, còn có canh, cơm cũng không phải là để qua đêm.
“Tiểu Sơ Tử, mau ăn đi a! Nếu như ăn một chén không đủ, ngươi ăn xong, ta lại múc cho ngươi.” Cẩn Nhi nhẹ nhàng nói nhỏ.
Huệ Nhi mỉm cười, đưa đôi đũa đến trong tay Đoàn Cẩm Sơ, “Tiểu Sơ Tử, chủ tử đã giao ngươi cho chúng ta, cho nên ngươi nhất định phải ăn no, nếu không chúng ta sẽ bị mắng.”
“Ta. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt lên, cảm kích mở miệng cười, “Dạ, ta ăn, cám ơn các ngươi, thức ăn này thật ngon.”
“Ha ha, ngươi nên cám ơn chủ tử đấy! Hạ nhân trong phủ, trừ quản gia ra, chúng ta là đại nha khâu, chi phí ăn mặc tự nhiên so với hạ nhân khác cao hơn một chút, cho nên, chủ tử muốn ngươi ăn tốt một chút.” Cẩn Nhi khẽ cười nói.
Trong lòng, đột nhiên có một dòng nước ấm chảy qua, bữa cơm chi ân. . . . . . Sở Vân Hách. . . . . .