“Ti ——”
Đoàn Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, bị buộc nghiêng đầu qua, nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Sở Vân Hách, điềm đạm đáng yêu cầu khẩn nói: “Bát đại gia, nô tài không dám chạy, xin ngài giơ cao đánh khẽ, không cần vặn lỗ tai của nô tài nữa, được không? Nếu vặn nữa, sẽ rớt a!”
“Phải không?” Ánh mắt Sở Vân Hách chợt lóe, buông tay ra, xoay người đi dọc theo đường nhỏ trải đá cuội tới Dự Viên, vừa đi vừa nói: “Xem ra chiêu vặn lỗ tai này dùng rất được, bổn vương sẽ đem nó áp dụng trên người ngươi thường xuyên!”
“Ừ? Không cần, không cần đi!” Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ giật giật, không nhịn được đề cao âm điệu, nhanh chóng đi theo, tiếp tục thành khẩn nói xin lỗi, “Thật xin lỗi a Bát đại gia, nô tài thật sự biết sai rồi, nô tài. . . . .”
“Ngươi tới rừng đào làm gì? Bát vương phủ là địa phương mà ngươi có thể tùy ý đi lại sao?” Sở Vân Hách lười nghe nàng nói nhảm, trực tiếp cắt đứt hỏi.
Đoàn Cẩm Sơ chần chờ một chút, nghiêm túc nói: “Cái này. . . . . Bát đại gia, nô tài là đặc biệt tìm đến ngài! Ừ. . . . Nô tài muốn cám ơn ngài đã cho nô tài ngủ giường tốt, ăn cơm ngon, còn khoan dung độ lượng tha thứ cho sự bất kính của nô tài.”
Nghe vậy, đột nhiên Sở Vân Hách dừng lại bước chân, tay phải nắm chuôi kiếm đang không ngừng siết chặt, chậm rãi nghiêng đầu lại, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nâng lên môi mỏng mỉa mai nói: “Không cần phải nói tạ ơn! Ngươi chẳng qua chỉ là một thái giám, bổn vương phạt ngươi nhẹ một chút, ngươi liền cho rằng bổn vương đối với ngươi là đặc biệt sao? Tự mình đa tình!”
Nói xong, lập tức xoay người rời đi, dưới chân giống như sinh thêm gió, tựa hồ là sợ nàng ở sau lưng đuổi kịp hắn, càng đi càng nhanh, chỉ thoáng chớp mắt, đã không nhìn thấy thân bạch y kia nữa.
Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn phía trước mà giật mình mất hồn, cách hồi lâu, mới cong lên cánh môi, bực mình không thôi, “Ta chính là thái giám! Thái giám! Thái giám! Thái giám!”
Ánh nắng chiều đầy trời, gió mát lướt qua mặt, Đoàn Cẩm Sơ đứng thêm lát nữa, cảm thấy có chút tê tê, ngầng đầu nhìn trời, thở phào một hơi thật sâu, lúc này mới bước đi tới phía trước,
dọc đường đi đá đá hòn đá nhỏ, than thở không ngừng, “Bất kính thì tức giận, xin tội thì ngại phiền, nói cám ơn thì phát cáu, còn nói những lời khó nghe như vậy, ai tự mình đa tình? Thiệt là, quỷ mới muốn làm thái giám, nếu như ta ăn mặc như lúc trước, nếu như có thể. . . . .”
“Tiểu Sơ Tử!”
Phía đối diện đột nhiên có tiếng kêu to, Đoàn Cẩm Sơ hơi giật mình ngẩng đầu nhìn, là một nha hoàn nàng không biết, bước chân dừng lại, nha hoàn kia chạy tới nói: “Tiểu Sơ Tử, vương gia có lệnh, kêu ngươi lập tức hồi cung!”
“Ách. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc nhíu mi nói: “Không phải nói để cho ta hầu hạ hắn ba ngày mới có thể hồi cung sao? Tại sao lại đột nhiên thay đổi mệnh lệnh?”
“Vương gia hạ lệnh, ai dám có nghi vấn? Tiểu Sơ Tử, ngươi đi nhanh lên đi!” Nha hoàn kia cau lông mày lại, xoay người chạy tới Dự viên, vẻ mặt kia thật là có chút nôn nóng.
Đoàn Cẩm Sơ mím môi, ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi cau mày cắn răng, “Con mẹ nó, ban ngày thì không cho đi, đem con chó ngao Tây Tạng kia ra dọa người, hiện tại trời tối đen lại đuổi người, quả thật là cầm thú!”
Nhưng mà tức giận chính là tức giận, còn có thể làm gì bây giờ đây?
Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu, vòng qua Dự viên đi tới đại môn, đi qua đại sảnh thì lại đụng một thị vệ đang bước nhanh, thị vệ kia không kịp để ý tới nàng, chỉ tức giận liếc nàng một cái, liền bước nhanh tới đại môn, trèo lên trên ngựa, vội vã đi.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đoàn Cẩm Sơ nháy mắt mấy cái, không khỏi dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn về phía đại sảnh, từ cửa sảnh mở rộng nhìn vào bên trong, chỉ thấy sống lưng đứng thẳng của một nam tử cao lớn mặc một bộ trường bào màu lam, khôi ngô cao lớn rắn rỏi, một tay chắp ở phía sau lưng, đang cùng quản gia Bát vương phủ nói gì đó.