Editor: Họa Đến Vô Tình
Giờ khắc này, là sự yên tĩnh trước cơn bão táp!
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trên mặt mọi người tràn ngập kinh hãi, Sở Vân Hách híp đôi mắt lại, không hề chớp mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ đang ở trong mắt hắn, bóng lưng kia nhỏ nhắn xinh xắn, mười ngón tay trong áo ngủ bằng gấm trong lúc bất giác đã níu chặt phía dưới đệm giường.
Một câu này, quả nhiên đã rước lấy tai họa!
Sở Vân Lan đờ người ra mấy giây, sau một khắc, tay phải mạnh mẽ đưa ra, cổ tay lộn một cái liền bóp chặt cổ họng Đoàn Cẩm Sơ, gương mặt tuấn tú hiện đầy giận dữ, nhìn chằm chằm nàng, cắn răng nói từng chữ từng câu, “Khá lắm, nô tài có gan lớn, lại dám dạy dỗ bổn vương! Ngươi không biết chữ chết viết như thế nào sao? Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi!”
Con ngươi khát máu kia nhìn chằm chằm nàng, bàn tay như kìm sắt đang không ngừng bóp chặt, lúc này đây, ngoài dự đoán của mọi người Đoàn Cẩm Sơ không hét tiếng nào cả, yên tĩnh đến đáng sợ, Đoàn Cẩm Sơ chậm rãi nhắm hai mắt mắt lại, chờ đợi cái chết nuốt nàng từng chút từng chút một. . . . . Đang mong đợi, khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã trở về hiện đại. . . . . .
“Tiểu Sơ. . . . .” Miệng của Tiểu Xuyên Tử hơi mở, hai đùi mềm nhũn “Đông!” một tiếng đã quỳ gối trên mặt đất, đôi môi run rẩy hoảng sợ nhìn một màn này.
Cẩn Nhi, Huệ Nhi, Tân Lan, Y Nhân, quản gia cũng kinh sợ, tất cả yếu đuối quỳ xuống trên đất, muốn cầu tình nhưng chỉ là rung rẩy môi, ai cũng không dám phát ra một tiếng nào!
“Dừng tay!”
Một tiếng nói mềm mại vô lực kịp thời vang lên, Sở Vân Hách đưa tay nắm lấy cánh tay Đoàn Cẩm Sơ, ngầm sử dụng một chút lực, thân thể Đoàn Cẩm Sơ không khống chế được ngã về phía sau, khiến cho ngón tay đang bóp chặt cổ họng nàng dần dần trượt ra, Sở Vân Lan giật mình một cái, chống lại đôi mắt bình thản như nước của Sở Vân Hách, tức giận nói: “Bát đệ, ngươi dám ngăn cản ta xử tử một thái giám phạm thượng sao?”
“Tam ca, Tiểu Sơ Tử mới vừa vào cung không lâu, quy củ còn chưa có học tốt, là hôm nay Đan Đan xuất cung mang tới, ta thấy hắn thông minh thú vị, cho nên giữ lại ở Bát vương phủ hầu hạ ta mấy ngày, mạo phạm Tam ca, ta thay mặt hắn chịu tội với Tam ca, cầu xin Tam ca tha
cho hắn một mạng!”
“Khụ khụ. . . . . Khụ khụ. . . . .”
“Chủ tử!”
Sở Vân Hách cố hết sức nói xong mấy câu này liền nặng nề ho lên, Cẩn Nhi và Huệ Nhi vội vàng tiến lên phía trước vỗ vỗ lưng cho hắn thuận lưng, vừa cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, tình cảnh hỗn loạn như thế, Sở Vân Lan nhìn Đoàn Cẩm Sơ khí huyết không đủ mặt, “Hừ” một tiếng, rồi vung tay một cái quăng nàng lên trên giường, ngẩng cằm lên, lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới vẫn còn có cái loại thái giám này! Hôm nay Bát vương gia ăn nói khép nép vì người cầu tình, bổn vương liền tha cho cái mạng chó của ngươi!”
Yết hầu có chút bị tổn thương, Đoàn Cẩm Sơ cũng khó chịu ho khan không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, từ trên giường chật vật leo xuống, nhất thời không biết nên mắng Sở Vân Hách xen vào việc của người khác hay là nên cảm kích Sở Vân Hách vì nàng như thế. . . . . .
Liếc xéo Sở Vân Lan một cái, Đoàn Cẩm Sơ một bên ho một bên cười, “Như vậy, nô tài đa tạ An Bình vương gia đã hạ thủ lưu tình!”
“Ngươi. . . . .” Nhìn thấy môi Đoàn Cẩm Sơ cười khinh bỉ, Sở Vân Lan lại tức giận, “Càn rỡ! Ngươi là nô tài hầu hạ Cửu công chúa ở Nam Uyển? Cho là được sinh ra tuấn tú liền ỷ vào sự cưng chìu của chủ tử sao?”
“Tam ca!” Sở Vân Hách nhìn Sở Vân Lan, thở hổn hển nói: “Thân thể của ta là của ta, không cần phụ hoàng quan tâm, hôm nay làm phiền Tam ca đến đây một chuyến rồi!”
“Hừ! Lòng dạ Bát đệ thật là cao, chỉ tiếc. . . . .” Khóe môi Sở Vân Lan cong lên một cái, lập tức ngừng lại lời nói, nâng lên một nụ cười lạnh, “Bát đệ hãy nghỉ ngơi cho tốt đi, ta hồi cung bẩm báo chi tiết với phụ hoàng!”
Dứt lời, vung tay áo gấm, sải bước đi ra.
“Đưa. . . . . . Tam ca!” Sở Vân Hách cách bình phong, nhẹ nhàng chậm chạp phun ra một câu, con ngươi đang bình tình từ từ thay đổi thành thâm thúy u ám, mơ hồ lộ ra một cỗ khí sắc bén!