Trăng sáng như nước, ánh trăng làm xiêu lòng người, một vầng trăng cong hình lưỡi liềm chiếu rọi trên hồ Đại Minh, chiếu xuống một chút ánh sáng trong suốt, đem cái bóng dáng áo trắng đang đứng trên bờ hồ kéo ra thật dài.
Bóng dáng đó đứng chắp tay, trên mặt hiện ra vẻ lạnh lùng tà tứ, giờ phút này lạnh nhạt không có chút gợn sóng, con ngươi hẹp dài thâm thúy như một cái hồ âm u, lẳng lặng nhìn từng con sóng gợn lăn lên nhảy xuống, tăn trong hồ dưới ánh trăng, ở trong hồ thỉnh thoảng có vài con cá chép màu sắc rực rỡ nhảy lên, làm cho tâm trạng hỗn độn.
Gió nổi lên, tóc đen tung bay, bộ y phục bạch sam cũng theo gió mà lay động, bóng dáng thon gầy kia lộ vẻ cô tịch, cách một trượng ở sau lưng, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cầm kiếm đứng yên lặng, chân mày nhíu chặt.
Suốt cả ngày hôm nay, chủ tử lại càng nói ít, không phải là điều cần thiết, ngài cũng chỉ mở miệng trả lời một hai chữ, thuốc thì một ngụm cũng không uống, sự âm u trên gương mặt có từ buổi sáng cũng không mất đi, tất cả hạ nhân hầu hạ đều cẩn thận, ngay cả đi bộ cũng rón rén, chỉ sợ chọc chủ tử càng thêm không vui, người người ở trong Bát vương phủ đều khẩn trương, bất an.
Nguyên nhân tất cả đều tại tiểu thái giám tuyệt sắc Tiểu Sơ Tử đến từ trong cung xông vào thư phòng tạo thành!
“Chủ tử!” Nhiếp Phong không nhịn được mở miệng nói nhỏ: “Đêm đã khuya, thân thể chủ tử không tốt, hay là quay về Dự Viên đi.”
Sở Vân Hách nghe thấy nhưng bất động, cũng không nói một tiếng.
“Chủ tử, thứ cho nô tài lắm mồm, thái giám Tiểu Sơ Tử kia không thể lưu lại, nếu như hắn đem chuyện kia tiết lộ ra ngoài. . . . . .” Năm ngón tay Nhiếp Huyền nắm chuôi kiếm từ từ xiết chặt, trong mắt xẹt qua một tia hung ác, dừng lại một chút, nói tiếp: “Chỉ có người chết mới có thể bảo đảm không mở miệng.”
“Nhiếp Huyền!”
Sở Vân Hách xoay người, trong mắt tóe ra một tia sắc bén làm cho người ta sợ hãi, nhẹ nhếch cánh môi, xuất ra tiếng nói lạnh lùng, “Nghe lệnh! Chuyện hôm nay coi như không có gì, nếu không có mệnh lệnh của bổn vương, ai dám tự ý động một sợi tóc của Tiểu Sơ Tử, bổn vương nhất định sẽ không tha!”
“Chủ tử!”
Hai người cả kinh, Nhiếp Huyền lập tức chắp tay nói: “Xin hỏi chủ tử!
Tiểu Sơ Tử bất quá chỉ là một thái giám làm việc vặt không có bối cảnh, cần gì phải cố ky. . . . . .”
“Trở về!”
Sở Vân Hách lạnh nhạt liếc mắt một cái, nhấc chân xuống bờ hồ, đi về phía Dự Viên.
Sau lưng, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ngẩn ra một chút, vội vàng đuổi theo, cẩn thận nói: “Chủ tử làm việc, luôn có đạo lý của chủ tử, các nô tài không dám lắm mồm, chẳng qua là lo lắng chủ tử. . . . . .”
“Lời nói của bổn vương, cần lặp lại sao?” Ánh mắt Sở Vân Hách rét lạnh, nghiêng mắt mà nhìn.
“Nô tài không dám!”
“Nô tài cẩn tuân chi mệnh của chủ tử!”
Bước chân Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ngừng lại, cúi đầu lĩnh mệnh, cũng không dám nhiều lời, chẳng qua là trong lòng đầy nghi ngờ, khuôn mặt của thái giám kia bất nam bất nữ, lá gan so với cẩu còn lớn hơn, một nô tài có thể tiết lộ cơ mật, chủ tử lại bỏ qua cho hắn, là có ý gì?
Trong phòng, khói hương lượn lờ.
Hé ra một tờ giấy tuyên thành màu trắng được trải rộng ra ở trên bàn, Tiểu Xuyên Tử vừa mài mực, vừa lặng lẽ giương mắt nhìn bóng dáng cao ngất đang đứng bên cửa sổ, muốn nói nhưng lại thôi, đắn đo một lúc lâu, mới đánh bạo nhẹ giọng nói: “Bẩm chủ tử, Lưu Ly cô nương vừa mới tới, muốn dêm nay hầu hạ chủ tử, xin chủ tử chỉ thị!”
“. . . . . . Ừ.” Thật lâu, bên cửa sổ mới truyền đến một tiếng nói khẽ, Tiểu Xuyên Tử thở phào nhẹ nhõm, không khí áp lực này làm hắn khẩn trương ra một đầu mồ hôi, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lui sang một bên, cúi thấp người nói: “Mực đã mài xong, thỉnh tử!”
Sở Vân Hách xoay người đi đến, cầm lấy bút lông viết xuống vài chữ, sau đó gấp giấy lại, nhà nhạt nói: “Tiểu Xuyên Tử, ngày mai ngươi vào cung một chuyến, đem tờ giấy này giao cho thái giám tổng quản Lộ Khai Minh.”
“Dạ, chủ tử!” Tiểu Xuyên Tử nhận lấy, cẩn thận cất vào trong ngực.