Áo Đặc Mạn! Ngươi. . . . . ." Chưởng quỹ bị sợ hãi mà giật mình một cái, vừa định phát hỏa, nhưng ánh mắt liếc đến đại nhân vật đứng ở cửa ra vào, liền vội vàng đổi lại gương mặt cười mỉa, "Dạ dạ dạ, ta tính cho ngươi, ngươi chờ một chút."
Cầm bàn tính lên, sau khi chưởng quỹ gẩy lách ta lách tách một hồi, liền dè dặt nhét tiền công vào trong tay Đoạn Cẩm Sơ, "Áo Đặc Mạn, ngươi chỉ làm năm ngày, nên được ba mươi lăm văn tiền. Ta cho ngươi nhiều hơn năm văn, tổng cộng bốn mươi văn tiền. Ngươi đếm lại đi, ngoài ra, xiêm y của ngươi phải thay cho."
"Ít như vậy a? Bốn mươi văn mới đủ ăn tám bát mì Dương Xuân. . . . . " Đoạn Cẩm Sơ liền nhăn tít đôi mi thanh tú, vừa tính toán, vừa chăm chú đếm đếm chỗ tiền đồng trong tay, "Một đồng, hai đồng, ba đồng . . ."
"Tiểu Sơ Tử!" Sở Vân Hách đột nhiên mở miệng, nhìn nàng mà nhẹ nhàng nói: "Đừng đếm nữa, ngươi cần bạc làm cái gì? Cần bao nhiêu, Bổn vương cho ngươi."
Đoạn Cẩm Sơ liếc nhìn hắn một cái, tiếp tục đếm chỗ tiền đồng. Cho đến khi đếm xong, lại từ trên quầy cầm một tờ giấy dầu gói kỹ rồi đút vào trong lòng, sau đó cất bước lại đây mà nói: "Ta mới không cần bạc của ngươi, ta có tay có chân, chính mình sẽ tự kiếm!"
Nghe vậy, Sở Vân Hách kinh ngạc nhướng mày, một đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng chăm chú vào Đoạn Cẩm Sơ, giống như muốn xem thấu nàng . . . Trên đời này, lại có nô tài không cần chủ nhân thưởng bạc, có khí phách như vậy sao?
Mà chưởng quỹ và Tiểu Hắc tử thì kinh ngạc đến sắp rớt cằm, Vương gia a. . . Vị đại nhân vật này đúng là Vương gia! Vương gia chủ động ban thưởng lại không cần! Thái giám điển trai này thật là khờ, đầu óc đã bị lừa đá sao?
"Ồ? Cỗ kiệu của Bát đệ làm thế nào lại ở chỗ này?"
Bên ngoài tửu lâu, đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc mang theo giọng mỉa mai làm phá vỡ sự yên lặng trong phòng. Chưởng quỹ và bọn tiểu nhị vội vàng vươn dài cổ nhìn ra bên ngoài. Còn Sở Vân Hách lại đột nhiên nheo hai tròng mắt, trong mắt rất nhanh
lướt qua một vẻ tức giận.
Đoạn Cẩm Sơ nghi hoặc thò thò đầu ra, ai ngờ, lại bị Sở Vân Hách lôi kéo cánh tay túm đến phía sau hắn, đồng thời nhẹ nhàng khẽ lắc đầu, hạ giọng nói cực thấp, "Là An Bình vương, ngươi ít nói thôi, chú ý quy củ."
Tuy nhiên, Sở Vân Hách vừa nói dứt, không cho phép Đoạn Cẩm Sơ làm ra phản ứng gì thì ba bóng người đã bước nhanh đi vào. Cho dù ngược sáng, đều thấy tất cả ngọc thụ lâm phong, tuấn tú phi phàm!
"Bát đệ!"
Ngũ hoàng tử An Ninh vương Sở Vân Trạch mặc một bộ áo bào tím liếc mắt nhìn thấy Sở Vân Hách, lập tức mừng rỡ phô ra nụ cười, "Bát đệ, hôm nay sao ngươi xuất phủ? Nghe nói ngươi bị bệnh, khá hơn chút rồi hả? Một thời gian không gặp, Ngũ ca rất nhớ ngươi a!"
"Ngũ ca!" Ánh mắt giao nhau, Sở Vân Hách hơi ngẩn ra, ánh mắt liếc thấy thâm ý trong mắt Sở Vân Lan, khóe môi lộ ra nụ cười thản nhiên, chắp tay nói: "Vân Hách ra mắt Tam ca Ngũ ca Lục ca! Đệ đã khỏe, đa tạ Ngũ ca đã nhớ tới. Ngũ ca vừa trở về kinh sao?"
"Ha ha, đúng vậy! Mới vào cung thỉnh an phụ hoàng, sau đó liền bị Tam ca và Lục đệ bắt được dẫn đến nơi này!" Trên gương mặt tuấn tú kiệt xuất của Sở Vân Trạch hiên lên nụ cười như ánh mặt trời, làm cho trong lòng người ta ấm áp như mùa xuân.
Nghe vậy, Lục hoàng tử An Tuyên vương Sở Vân Tình khoát khoát tay, cười nói: "Đâu phải như thế, Bát đệ, chúng ta tới chổ của ngươi trước, muốn trước tiên thăm ngươi. Vậy mà quản gia nói ngươi xuất phủ, Tam ca đã nghe nói trong Vọng Thiên tửu lâu này có một tiẻu nhị dung mạo sánh với Phan An . Tướng mạo tuấn tú không nói, lại còn vui tính hài hước, rất được khách nhân thích. Cho nên, chúng ta liền tới chỗ này uống chút rượu và thức ăn, thuận tiện nhìn mặt tên tiểu nhị kia. Ai ngờ, lại trùng hợp đụng phải Bát đệ, huynh đệ chúng ta vừa lúc gặp mặt!"