Editor: DIEUTU
Lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại có lực, nói năng rất có khí phách!
Ánh mắt kiêu ngạo kia, con ngươi trong suốt như mắt Phượng Hoàng, dáng người so sánh với nam nhân lại quá mức nhỏ bé, bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực, khí chất hồn nhiên tự có, đã khiến cho Sở Vân Lan, Sở Vân Trạch, Sở Vân Tinh nhướng mắt kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Đoàn Cẩm Sơ, ánh mắt ngốc nghếch nửa ngày không thu về được!
Mà Sở Vân Hách, ánh mắt buông xuống nhưng lại lặng lẽ thoáng hiện ý cười, thậm chí khóe môi hơi nhếch lên, vì hắn không cách nào che dấu ý muốn bật cười, hắn cầm đũa lên, bắt đầu thưởng thức các món ăn tinh xảo trên bàn một cách tao nhã.
Qua một lúc lâu sau, Đoàn Cẩm Sơ đứng thấy mệt mỏi, mấy ngày nay vất vả, khiến cho nàng đi đứng đều cực kỳ tê mỏi, đầu óc dường như có chút không tỉnh táo, nhịn không được mở miệng phá vỡ sự yên lặng: "An Bình Vương gia uy vũ, hiện tại ta cực kỳ khâm phục ngươi, cực kỳ sùng bái ngươi, ngươi có thể cho ta ngồi xổm xuống một lát hay không, ta vừa mệt vừa đói đứng không nổi rồi!"
Sở Vân Trạch và Sở Vân Tinh âm thầm nuốt nước miếng, ba đạo hắc tuyến từ trên trán chảy xuống, thật muốn vươn ngón tay cái tán thưởng Đoàn Cẩm Sơ một tiếng, ngạo mạn!
"Hả?" Sở Vân Lan vừa hồi phục thần chí, trên mặt đẹp lại biến thành một màu đen, mắt liếc nhẹ qua Sở Vân Hách như gió thoảng mây bay, tuấn mi không khỏi nhăn lại thật sâu, mím môi hỏi:
"Bát đệ, hắn thật sự là thái giám sao? Sau khi vào cung không có ai dạy những quy tắc này cho thái dám sao?"
"Tam ca, hàng thật giá thật, đã qua nghiệm thân, quả thật là thái giám! Xác nhận là đã dạy quy củ, chẳng qua là trẻ con nên cũng không thể dạy nghiêm!" Sở Vân Hách nhấp nhẹ một ngụm rượu, chậm rãi đáp.
Lời này vừa nói ra, trong mắt Đoàn Cẩm Sơ lập tức nổi lửa lên!
Nói cái gì mà trẻ con cũng không thể dạy nghiêm? Vũ nhục! Rõ ràng là vũ nhục! Sở Vân Hách, bổn đại gia sẽ lột da ngươi! Rút gân của ngươi! Trước tiến sẽ thiến ngươi, sau đó sẽ giết ngươi rồi cắt thành tám khối! Sẽ ngũ mã phân thây lăng trì xử tử ngươi! Còn đem ngươi... Không đúng, nói cái gì là hàng thật giá thật, đã qua nghiệm thân rồi?
Trong đầu đột nhiên giật một cái, người Đoàn Cẩm Sơ không
tự chủ được run lên một hồi, sau đó, một đôi con ngươi tinh lượng sắc bén bắn về phía Sở Vân Hách, ánh mắt hung ác như muốn đâm mấy cái lên mặt Sở Vân Hách!
Nhưng mà, giờ phút này trước mặt mấy người kia, nàng không có cách nào chất vấn hắn, tuy rằng vừa rồi nàng ở bên ngoài đã thề, dù cho thành quỷ cũng không buông tha nam nhân vô tình vô nghĩa này, nhưng mà, trước khi thành quỷ, nàng còn muốn mắng chết hắn! Hiện tại tim của nàng và đầu, tứ chi, đều nổi giận!
Vậy mà, Sở Vân Hách nhìn như không thấy điều ấy, lại bưng lên một ly rượu uống cạn, lúc bỏ ly rượu xuống, lại ho nhẹ đứt quãng, "Khụ khụ..."
"Bát đệ, trong người lại không khỏe sao?" Sở Vân Tinh lập tức hỏi.
Sở Vân Trạch cũng bỏ qua phản ứng Đoàn Cẩm Sơ, đưa một ly trà qua, giọng thân thiết: "Bát đệ, ngươi uống chút trà nóng trước đi, để giảm bớt hàn khí."
Sở Vân Lan trừng mắt liếc Đoàn Cẩm Sơ một cái, buồn bực nói: "Dám chống đối bổn vương, trước tiên ngươi hãy nhớ cho kỹ, ngày nào đó bổn vương tâm tình không tốt, nhất định sẽ lấy đầu của ngươi!"
"Ách... Vậy ngươi ngàn vạn lần đừng có tâm tình không tốt, nếu như thật sự không tốt, ta tìm cách chọc ngươi cười, ngươi cười tâm tình chắc chắn sẽ tốt thôi!" Khóe miệng Đoàn Cẩm Sơ co rút, như người lọt trong sương mù vừa thông suốt ra, liền nói bừa, khóe mắt nhịn không được lại nhìn về hướng nam nhân đang không ngừng ho khan, thầm mắng một câu, chắc là lại không chịu uống thuốc, bệnh chết ngươi cũng đáng!
Sở Vân Lan cũng ngẩn người, tim bất chợt đập loạn nhịp nhìn Đoàn Cẩm Sơ, nhất thời không biết đáp trả thế nào, tức cũng không được, cười cũng không được, nửa ngày, phun ra một câu:"Thái giám chết tiệt, lẽ ra nên thiến luôn miệng của ngươi!"