Editor: DIEUTU
"Nhìn nhìn! Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua mỹ nhân thái giám sao?" Sở Vân Hách nhìn quá mức chăm chú, Đoàn Cẩm Sơ lúc đầu duy trì vẻ như không nhìn thấy, năm phút sau, rốt cục chịu không nổi, đầu uốn éo, hung dữ hét to lên.
Đột nhiên, có chuyện bi kịch xảy ra!
Một tiếng hét lớn này, làm cho kiệu phu bên ngoài kinh hãi, tay nâng kiệu run lên, cỗ kiệu bắt đầu xóc nảy, khoảng cách giữa hai người lúc đầu chỉ cách gần một thước, vì việc này, thân mình Đoàn Cẩm Sơ trong cỗ kiệu không tự chủ được trượt hẳn tới trước ——
Hai người, bốn cánh môi, không hề báo trước mà cùng áp vào chung một chỗ!
Thời gian, vào giờ khắc này đột nhiên dừng lại. . . . .
Bốn mắt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn trong mắt đối phương là hình ảnh chính mình, đại não trống rỗng, hoàn toàn hóa đá!
Cỗ kiệu đã khôi phục vững vàng đi tiếp, mà tư thế của Sở Vân Hách cùng Đoàn Cẩm Sơ vẫn cứng ngắc, cũng không hề động đậy, nhưng tại thời điểm này, đầu óc đã muốn mất đi năng lực suy nghĩ, không hề có phản ứng gì. . . . .
"Chủ tử, sắp lên cầu hình vòm, ngài ngồi cho vững."
Bên ngoài kiệu, đột nhiên vang lên tiếng của Nhiếp Phong, tâm thần hai người lập tức bừng tỉnh, cơ hồ đồng thời phát ra phản ứng, nhanh chóng nghiêng mặt qua, ngoài ý muốn đã hôn nhau!
Ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ nhìn phía trước, tim không ngừng đập thình thịch, một cảm giác khác lạ dâng lên, lòng bàn tay nắm chặt, trên gò má, bên trong tai, đều đỏ hoe vì ngượng ngùng. . . . .
Sở Vân Hách cũng xấu hổ khép kín môi, gương mặt tuấn tú tràn đầy khó chịu cùng mất tự nhiên, thậm chí toàn thân nảy lên khô nóng, điều làm hắn càng cảm thấy sỉ nhục là, chỗ bụng dưới lại chết tiệt nổi lên phản ứng, rục rịch. . . . .
Lúc này, bên trong kiệu im lặng không một tiếng động, thậm chí rất yên ắng, có thể nghe được hô hấp của đối phương, tất cả âm thanh náo nhiệt ầm ỹ bên ngoài cũng không che lấp được tâm tư hỗn độn, suy nghĩ về nụ hôn vừa xãy ra, tuy rằng cả hai cũng không có tiến vào sâu hơn, chỉ là hai cánh môi đụng chạm vào nhau, cũng đã khiến trong
lòng hai người bất giác nổi lên sóng lớn. . . . . .
Trên gương mặt cười thoáng chút hồng hồng, thật lâu như chưa từng mất đi, Đoàn Cẩm Sơ như một thiếu nữ hoài xuân bình thường, trong lòng có chú nai con đi loạn, rất khẩn trương, mí mắt chớp nhẹ, trong đầu không tự chủ lần lượt nhớ lại cảm giác vừa rồi, cảm thấy dưới đáy lòng ngọt ngào kích động, nàng lại. . . . . Hôn hắn?
Nhưng mà. . . . . Không đúng! Buổi tối hôm đó, tại bồn tắm trong phòng của hắn, nàng đã chính mắt thấy hắn hôn môi cơ thiếp của hắn!
Đột nhiên lửa giận không lý do dâng lên, Đoàn Cẩm Sơ lập tức xoay đầu đi, hung hăng trừng Sở Vân Hách một cái, sau đó nâng tay áo lên dùng sức chà lau môi, cắn răng cảnh cáo hắn: "Không được hôn lại ta!"
"Sao?" Sở Vân Hách đầu tiên là ngẩn người, thấy Đoàn Cẩm Sơ có động tác ghét bỏ, khuôn mặt của hắn lập tức tối lại, thình lình chế trụ tay nàng đang lau miệng, đè thấp tiếng nói trách mắng: "Ai hôn ngươi? Bổn vương còn chưa có giận chó đánh mèo với ngươi, thế mà lại bị ngươi cắn ngược một cái là sao? Tiểu Sơ Tử, ngươi dám nhào vào trên người bổn vương, còn dám phi lễ bổn vương, bổn vương sẽ . . . . .”
Nhất thời, Sở Vân Hách hoa hoa lệ lệ nghẹn lời . . . . .
Nửa ngày, đợi không nghe được câu tiếp theo, Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được đã mở miệng, mắt đẹp trừng to, "Sẽ như thế nào?"
"Sẽ. . . . ." Sở Vân Hách mím môi, trên mặt đầy vẻ rối rắm, nhìn Đoàn Cẩm Sơ một hồi lâu, rốt cuộc buồn bực bĩu môi: "Sẽ. . . . . Không được tốt lắm!"
"Xì —— "
Một tiếng cười phun ra, Đoàn Cẩm Sơ nhịn không được nghiêng người đi, cười đến run hết cả người, bên trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tươi cười nở rộ nét kiều diễm, ngọt ngào làm say lòng người . .