Edit : Mỉu
Thời tiết hôm nay gió thổi phe phẩy, trời xanh không mây, màn trời màu lam nhạt, giống như một bức màn nhung tơ tinh khiết, được khảm viền vàng rực rỡ.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ say, đã là nửa buổi chiều .
Đoàn Cẩm Sơ lười biếng ưỡn lưng, thỏa mãn xuống giường, nhìn ngoài mặt trời ngoài cửa sổ đỏ như lửa, thoải mái nhắm chặt đôi mắt, lại mở ra, sau đó sờ sờ cái bụng, lại đói rồi.
Mở cửa đi ra ngoài, tìm một vòng trong viện vẫn không hề phát hiện bóng dáng Tiểu Xuyên Tử, Đoàn Cẩm Sơ liền đi tới phòng ăn. Thời gian ăn bữa trưa đã sớm qua rồi, không biết nhà bếp có còn thừa lại thức ăn để cho nàng một phen no bụng hay không đây?
Trên đường tìm hỏi thị vệ canh gác, đến khi tới được phòng ăn, nhìn thấy bên trong chỉ có một ma ma và một hạ nhân làm việc vặt. Đoàn Cẩm Sơ đứng ở trên cửa lễ phép cười hỏi "Xin hỏi, còn thức ăn không ạ?"
Hai người bên trong nghe tiếng quay đầu, đánh giá Đoàn Cẩm Sơ từ đầu tới chân vài lần, mới có vẻ mặt hiểu rõ mà hỏi:
"Ngươi là Tiểu Sơ Tử?"
"Vâng, đúng vậy." Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, gật đầu, có vẻ như bây giờ nàng rất có tiếng tăm nha, đi chỗ cũng có người nhận ra nàng.
"Đây là phần ăn giữ lại cho ngươi ." Ma ma kia nói xong, sau đó mở cái tô bưng ra một chén thịt viên và một chén thịt xào, bà lại cầm hai cái bánh bao đặt lên trên khay đựng thức ăn, "Những món này là đưa cho ngươi, nếu như ngươi muốn mang về phòng mình ăn, ta sẽ giúp ngươi xếp vào trong hộp đựng thức ăn . Nếu như ngươi ăn ở chỗ này, thì ở đằng kia có cái bàn."
"Tại sao . . . . Tại sao lại đặc biệt giữ lại cho ta? Tại sao cơm lại ngon như vậy?" Đoàn Cẩm Sơ nhất thời ngây người , khó có thể tin nhìn khay đựng thức ăn kia.
Ai ngờ ma ma kia liếc nàng một cái, nàng rõ ràng thấy được trong mắt bà ta có chút không vui, rồi bà lại nghiêng mặt đi, bình tĩnh nói: "Tiểu Xuyên Tử nói, đây la vương gia đặc biệt hạ lệnh, ngươi mau đi ăn đi."
"A..." Đoàn Cẩm Sơ khẽ lên tiếng, yên lặng bưng khay đựng thức ăn đi tới trước bàn ngồi xuống, rồi nhấm nháp từng miếng từng miếng một, trong lòng là cảm xúc nói không ra lời. Chuyện nhỏ như vậy, hắn đều hạ lệnh xuống., nàng ở trong vương phủ của hắn, không có làm việc gì của nô tài , lại được hưởng thụ đãi ngộ cao như thế , hắn phải chăng là. . . Thích nàng?
Hạ nhân làm việc vặt bỏ thêm củi vào trong bếp lò, cùng ma ma liếc mắt nhìn một cái, hai người hừ nhỏ một tiếng không thể nghe thấy , trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng chê bai. Một kẻ nam sủng dựa vào bán rẻ tướng mạo lại có thể mê hoặc chủ nhân thành như vậy, cái này quả là trường hợp đặc biệt!
"Ma ma, ta ăn no rồi, phiền toái các ngươi." Đoàn Cẩm Sơ đứng dậy, đi tới trước mặt hai người, lộ ra nụ cười thân thiết.
"Ừ."
Ma ma kia không để ý tới lên tiếng, cũng không quay đầu lại.
Nhất thời trong lòng Đoàn Cẩm Sơ giống như có cái gì nghẹn lại, nàng đứng một hồi, rồi yên lặng đi ra khỏi phòng ăn. Sau lưng, mơ hồ có âm thanh lặng lẽ truyền đến.
"Phì... hừ! Thật sự là không biết xấu hổ! Vương gia là một nam nhân, lại bị hắn mê hoặc tâm trí, cùng nhau ngồi kiệu cùng nhau cưỡi ngựa. Đây là điều mà ngay cả bảy vị tiểu chủ trong Ỷ Lan Các cũng không được như vậy. Nếu như bị Từ đại tiểu thư phủ Thừa tướng biết, sao có thể đón nhận việc Vương gia thích thái giám. . ."
Âm thanh càng thoảng càng xa, bởi vì Đoàn Cẩm Sơ bước càng lúc càng nhanh. Bên ngoài, mặt trời chiếu rọi, nàng lại rơi lệ đầy mặt, trong lòng lạnh như băng. . .
Thân phận này nàng không thể lựa chọn, nàng cũng muốn khôi phục lại thân phận nữ nhân. Chỉ là, người của Thiên Anh hội đang nhìn chăm chú nàng, nàng không còn đường có thể đi. . . Từ đại tiểu thư phủ Thừa tướng . . . Là ai? Có quan hệ gì với hắn?
Đột nhiên, nàng rất muốn thoát khỏi hắn, bỏ đi rất xa . . .
"Đứng lại!"
"Ta muốn đi ra ngoài!" Đoàn Cẩm Sơ đứng ở cửa chính Bát Vương Phủ , lạnh lùng nói.
Thủ vệ mặt không đổi sắc ngăn nàng lại, "Vương gia có lệnh, không cho phép ngươi tùy ý đi ra ngoài vương phủ, mời ngươi trở về!"
"Tại sao? Vương gia rõ ràng nói hôm
nay cho ta hồi cung!" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, chất vấn.
“Tiểu Sơ Tử, mệnh lệnh là do Vương gia sáng nay phái người đến căn dặn. Chúng ta là chỗ chức trách , xin ngươi không nên gây khó khăn cho chúng ta!" Thủ vệ nói.
Chán nản trở về, đứng trước một đám hoa oải hương lớn , ngửi mùi hoa nhè nhẹ, trong lòng lại cực kì đè nén.
Nàng không biết, con đường phía trước nên đi như thế nào? Ai là người đáng cho nàng tín nhiệm, có thể làm cho nàng nói hết nỗi khổ tâm? Ai lại có khả năng cho nàng một tương lai, vì nàng chống đỡ cả bầu trời?
Sở Vân Hách, hắn có thể chứ? Không, mặc dù hắn thích nàng, cho dù sau khi biết nàng là nữ nhân vẫn thích nàng. Nhưng giữa bọn họ , đã có quá nhiều trở ngại, linh hồn của nàng vô phương nhập vào khối thân thể này. Nàng liền chịu mọi thứ liên quan đến khối thân thể này, bao gồm, việc nàng cùng hắn có thân phận đối lập!
Đứng không biết bao lâu, đột nhiên cảm giác có một ánh mắt nhìn chăm chú vào nàng, Đoàn Cẩm Sơ nghi hoặc quay đầu lại, cách nàng hai trượng không biết từ lúc nào có một người nam nhân trẻ tuổi đang đứng , hai tay buông thõng, mặc một bộ y phục màu đỏ, diện mạo tuấn tú, da màu đồng cổ , làm cho người ta cảm thấy rất là nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ. Chỉ là trên mặt lộ ra một vẻ kì dị, đôi đồng tử đen như mực kia đang liếc mắt nhìn nàng chăm chú , làm cho nàng có cảm giác rất không thoải mái, không khỏi trợn mắt mà hỏi: "Nhìn cái gì vậy? Ngươi là ai? Lén đứng ở sau lưng ta, vừa nhìn đã nhận ra không phải là người tốt!"
"Hả?" Vô duyên vô cớ bị mắng một trận, khuôn mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ lập tức chuyển thành màu đỏ , khóe miệng không ngừng giật giật "Ngươi nói cái gì? Dám nói bổn công tử ta không phải người tốt?"
"Hừ! Không để ý tới ngươi!" Đoàn Cẩm Sơ liếc một cái, nhấc chân đi tới Dự Viên. Nàng muốn tìm Sở Vân Hách nói chuyện, để cho nàng hồi cung, nàng không thể có liên quan gì hắn nữa. Nếu như không động tâm không sợ, sợ hãi chính là, tiếp tục như vậy, nàng. . . Có thể rơi vào tay giặc!
"Ồ? Vừa mắng người đã muốn đi?" Gia Cát Toàn Cơ ngẩn người, hai bước đuổi theo ngăn lại, nhíu mày nói: "Nhìn diện mạo của ngươi rất khôi ngô tuấn tú, tại sao lại giống như một con nhím , gặp người liền đâm?"
Đoàn Cẩm Sơ căm tức nhìn người chặn đường trước mặt , nhẹ nhàng cắn răng "Ta chính là chửi đấy , ngươi muốn như thế nào? Bổn đại gia tâm tình khó chịu, nhìn thấy diện mạo ngươi đáng ghét đã muốn chửi!"
"Phốc -- "
Gia Cát Toàn Cơ lập tức phì cười, nhìn trên dưới Đoàn Cẩm Sơ một lượt, trong mắt đều là ý cười, vừa cười vừa nói: "Ngươi chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cho đại gia là ai hả? Tính khí như vậy, lại còn đi chê bai người khác, ngươi cầm tinh con cọp à!"
"Hừ hừ hừ! Ta chính là cầm tinh con cọp, hy vọng ngươi là cầm tinh con gà, để cho ta một ngụm cắn chết ngươi!" Giọng Đoàn Cẩm Sơ cãi vã cực kỳ lớn, nhưng do hai người cao chênh nhau một cái đầu, nên nàng chỉ có thể ngửa cổ trợn mắt.
"Khụ khụ!" Gia Cát Toàn Cơ bị sặc quá mức, khuôn mặt tuấn tú liên tục co quắp đến hơi cong nửa người dưới. Từ khoảng cách gần nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp không giống như là nam nhân , rất là hoài nghi hỏi:
"Nghe nói, ngươi là thái giám? Ngươi là thái giám sao? Thường nói phụ nhân là kẻ có lòng dạ độc ác nhất, nay lại có khả năng đổi thành thái giám có lòng dạ độc ác nhất ư?"
". . ." Đoàn Cẩm Sơ không nói gì, im lặng hết nửa phút, mới từ trong kẽ răng nặn ra được mấy câu "Có khả năng! Hoàn toàn có khả năng! Bản thái giám chính là một người lớn lên có lòng dạ thâm độc; nham hiểm. Nếu như các hạ thích, hoan nghênh gia nhập hàng ngũ thái giám!