"Bát Vương gia!"
Ngoài mành, đột nhiên vang lên tiếng Tiểu Thuận Tử kinh ngạc, Đoàn Cẩm Sơ đôi mắt ngốc trệ vô thần đột nhiên tỉnh táo, quay phắt qua!
Tim, tựa hồ nhảy ra khỏi cổ!
"Nô tài ra mắt Bát Vương gia! Không biết Bát Vương gia giá lâm, nô tài
không tiếp đón từ xa, xin Bát Vương gia thứ tội!" Tiểu Thuận Tử phục quỳ lạy, run như cầy sấy thỉnh an, đồng thời bụng đầy nghi vấn.
"Lui ra! Giữ ở ngoài cửa hai trượng, không cho bất luận kẻ nào vào!" Sở Vân Hách nhìn rèm chằm chằm, tảng âm lạnh lùng nói.
Tiểu Thuận Tử ngẩn người, lập tức dập đầu nói: "Dạ, nô tài cáo lui!"
Dứt lời, liền nhanh chóng đứng dậy, sau khi rời khỏi giơ tay đóng chặt then cửa.
Trong phòng, yên lặng không tiếng động.
Một tấm rèm, chắn giữa hai người.
Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên khẩn trương, mười ngón tay xoắn vào nhau, cắn chặt môi dưới, lo sợ bất an nhìn rèm chằm chằm, một lòng thất thượng bát hạ, hắn sao lại tới? Sáng nay không phải hắn muốn đi Giang Âm huyện sao? Hắn là Vương gia, tại sao có thể công khai tới kính sự phòng tìm một thái giám như nàng? Ngày hôm qua không phải đã nói hết rồi sao, hắn......
Giật mình nhìn rèm, bàn tay Sở Vân Hách rũ xuống hai bên thân lặng lẽ nắm
chặt thành quyền, giờ phút này, trong lòng phức tạp vừa giận vừa mừng
như điên, còn có vạn phần lo lắng, nếu cái yếm đó là của nàng, nếu nàng
chỉ là ưa thích quần áo nữ nhân, nàng vẫn là thái giám thì nên làm gì
bây giờ? Hắn còn có thể chịu đựng thêm một lần đả kích trầm trọng như
vậy không?
Trong khoảng thời gian ngắn, trào lưu tư tưởng phập
phồng, trước tất cả tự tin vào giờ khắc này, lại trở nên thấp thỏm, muốn hỏi lại không dám hỏi, chỉ sợ thâm tâm hy vọng cuối cùng kia bị chặt
đứt phá hủy trong miệng nàng......
Khép hờ ánh mắt sâu thẳm, Sở Vân Hách hít sâu, không ngừng tự nhủ, thời gian của hắn không nhiều
lắm, cùng lắm thì, cùng lắm thì tất cả lại trở về nguyên trạng, cùng lắm thì hắn đợi thêm kiếp sau!
Rốt cuộc, sau khi tự khích lệ mình
thật nhiều, hắn giơ tay nắm một góc rèm, chậm rãi nhấc lên, nàng ngồi ở
mép giường như tia nắng ban mai, tinh xảo mảnh mai, gương mặt thanh tú
như trăng, môi anh đào đỏ mọng, mày cong như vẽ, làn mắt thu thủy, không thể tả hết vẻ mềm mại mịn màng đáng yêu, đẹp đến mức tận cùng!
Bốn mắt nhìn nhau, ngỡ ngàng, vui mừng, mờ mịt tất cả thu hết vào mắt, hắn si mê ngắm nàng, lặng người!
"Ngươi...... Sao ngươi lại tới đây?" Đột nhiên miệng khô khốc, trong
khoảnh khắc, Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được vừa đỏ hốc mắt, cố ý quay đầu,
khàn khàn nhẹ giọng hỏi.
"Trước khi đi, không bỏ được ngươi, tới
thăm một chút." Sở Vân Hách cố ra vẻ bình tĩnh nói, nhấc chân, từ từ đến gần, đứng trước mặt Đoàn Cẩm Sơ, từ trên cao nhìn xuống nàng, không hề
chớp mắt.
Đoàn Cẩm Sơ cụp mắt xuống, dừng lại mấy giây sau, khàn
giọng nói: "Ta không sao, Tiểu Thuận Tử đối đãi với ta rất tốt, giống
như ca ca hết lòng chăm sóc ta, ngươi không phải lo lắng, ngươi lên
đường phải bảo trọng thân thể, nếu bị bệnh, không được bốc đồng lại
không chịu uống thuốc, biết không?"
"Ừ, tiểu Sơ tử, ngươi còn có lời gì muốn nói với ta không?" Sở Vân Hách gật đầu một cái, nhìn nàng lại hỏi.
"Ta...... Giống như lần trước không có gì, những gì cần nói đều đã nói
qua, lại có lòng, chính là ngươi không cần còn muốn ta, ta là thái giám, thế nào cũng không thể với ngươi...... với ngươi làm vợ chồng.
Nghe nói đầu xuân sang năm, ngươi cùng tiểu thư phủ Thừa Tướng sẽ lập
gia đình, ngươi hãy đợi nàng, hi vọng các ngươi ân ái ngọt ngào, tương
thân tương ái." Đoàn Cẩm Sơ thanh âm càng nói càng nghẹn, cố giả bộ lạnh nhạt lại không kềm được thương tâm, đầu cúi xuống thấp hơn, nói xong
lời cuối cùng, đã phát ra tiếng khóc.
Sở Vân Hách mười ngón tay
lần nữa nắm chặt, liếc mắt nhìn nàng tựa người trên đệm giường thô tháo
sạch sẽ, hắn hơi cau mày, liền khom lưng ngồi xuống, một cánh tay đưa
ra, bất chợt ôm chặt nàng vào lòng, giữ chặt bả vai mảnh mai nàng, thê
thanh hỏi: "Vậy còn ngươi? Ta nếu ta lập gia đình rồi, ngươi làm sao?"
"Ta...... Ta muốn rời khỏi hoàng cung, đi một chỗ không ai biết ta."
Đoàn Cẩm Sơ nghẹn ngào thanh âm, phóng túng mình ở trong ngực hắn hưởng
thụ ấm áp.
"Tiểu Sơ tử, ta muốn hỏi ngươi một lần cuối cùng,
ngươi thật...... Là thái giám sao?" Sở Vân Hách rung động môi, hỏi
cẩn thận, mỗi chữ một khẩn trương thậm
chí trên trán rịn ra một tầng mồ
hôi mỏng.
Đoàn Cẩm Sơ mặt dán ở lồng ngực hắn, rõ ràng cảm giác
được tim hắn đập thật nhanh, tựa hồ đánh vỡ lồng ngực, nhất thời không
nghĩ tới điều khác, chỉ cho là hắn giống như trước chưa từ bỏ ý định, vì vậy, lời nói thuận mồm lần nữa thốt ra, "Là thái giám mà, chính xác là
thái giám, không thể giả được, nếu ngươi không tin, có thể nghiệm thân!"
"Được!" Sở Vân Hách nặng nề thốt ra một chữ, đột nhiên buông lỏng tay, ánh mắt
sắc bén chăm chú nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: "Ngươi bây giờ cởi quần áo, ta muốn nghiệm thân!"
"Cái gì?" Đoàn Cẩm Sơ nhất thời
cả kinh, hắn thế nào lại không theo phản ứng thông thường rồi hả? Nàng
đầy khẩn trương, tay níu chặt cổ áo theo bản năng, luống cuống nhìn chằm chằm hắn, hồi lâu lại thốt không ra một tiếng.
Thấy nàng phản
ứng lớn như thế, Sở Vân Hách híp sâu đôi mắt, vật nhỏ này tính tình đơn
giản, căn bản không biết che giấu tâm tình, như vậy...... Ánh mắt
rét lạnh, hắn nhìn chằm chằm nàng, không cho nàng bất kỳ cơ hội tránh
né, lại nói: "Cởi quần áo!"
"Không cởi!"
Đoàn Cẩm Sơ theo
bản năng bật thốt lên, thân thể vừa động liền muốn xuống giường chạy
trốn, ai ngờ trên vai lập tức xuất hiện một cái tay, Sở Vân Hách tức
giận một tay chế trụ cổ tay trắng của nàng, một tay ôm nàng vào lòng,
cưỡng bách nàng ngồi trên đùi hắn, cắn răng thấp giọng chất vấn: "Tại
sao không cởi? Ngươi không phải là để cho ta nghiệm thân sao? Ngươi
không dám cởi là chột dạ sao?"
"Người nào...... Người nào
chột dạ? Ta là thái giám, chính là thái giám! Tuy hạ thân tàn phế, ta
cũng có tôn nghiêm, ta không muốn cho người nhìn đến!" Hơi thở nam tính
của hắn lẩn quẩn bên tai, tư thế mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ ửng hồng, ngượng ngùng vừa uốn éo người muốn thoát đi hắn, vừa vịt
chết còn cứng mỏ nói.
"Thật không? Nếu giờ ta nhất định phải
nghiệm thân thì sao? Ngươi biết, nếu không thể tận mắt thấy ngươi là
thái giám, ta không bỏ được không đứt được, mỗi ngày đều rất thống khổ,
ngươi nhẫn tâm nhìn ta như vầy phải không?" Sở Vân Hách cau mày, ôm Đoàn Cẩm sơ chặt hơn, ánh mắt sâu kín nhìn nàng hỏi.
Nghe vậy, động
tác kháng cự của Đoàn Cẩm Sơ chợt ngừng lại, lòng tràn đầy áy náy làm
nàng không dám nhìn lại mắt của hắn, lặng lẽ cúi đầu, trong đầu suy nghĩ thật nhanh tìm cách nào có thể tránh được một kiếp này, cách nào xua
hắn đi, không làm cho giới tính mình bại lộ.
Ai ngờ, mới đang suy nghĩ, Sở Vân Hách đã đưa tay sờ lên ngực nàng, nàng cả kinh, lập tức
lại giằng co, kêu lên: "Ngươi làm gì đấy? Không cho sờ không cho chạm
vào, ngươi tránh ra!"
"Ngươi không cần cởi, ta chỉ thích chính
mình động thủ!" Sở Vân Hách âm trầm gương mặt tuấn tú, nhìn nàng, tà mị
cong lên khóe môi, chậm rãi tràn ra nụ cười, "Cái này gọi là cơ ngực
phải không? Vậy thật là đầy đặn rồi! Nếu hai ta đều là nam nhân, để ta
sờ một chút, sao lại không được?"