Ra khỏi đại môn hoàng cung, trong lòng Lâm Bảo Nhi vẫn còn sợ hãi, nàng ngoảnh đầu nhìn lại đại môn lấp lánh, nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Độc Cô Hiểu, ngươi nhất định phải sống mà ra khỏi, ta sẽ tuân thủ ước định của chúng ta.”
Nói xong, Lâm Bảo Nhi quay đầu trở lại, bước thẳng về phía trước…
“Thuốc giải.” Trong lúc Lâm Bảo Nhi đưa lọ thuốc cho Phong Thập Nhất, nàng cảm nhận được hai tay của hắn không kìm được run rẩy.
“Ngươi…Không sao chứ?” Lâm Bảo Nhi tò mò nhìn hắn, hôm nay Phong Thập Nhất có hơi khác ngày thường.
“Không sao.” Phong Thập Nhất cầm lọ thuốc mở ra, đặt dưới mũi hít một hơi, “Đúng rồi, chính là nó.”
Nói xong hắn liền đổ viên thuốc trong bình ra, vô cùng nhuần nhuyễn nhét vào miệng Tư Đồ Lăng An.
Lâm Bảo Nhi đứng trước giường, lòng tràn đầy hồi hộp, sắc mặt Tư Đồ Lăng An từ tái nhợt đã chuyển sang hồng thuận, chỉ là…
Càng lúc càng đỏ, thậm chí đỏ đến phát tím, cái này hình như có hơi quá đà…
“Tại sao lại như vậy?”
Trong lúc Lâm Bảo Nhi và Phong Thập Nhất bốn mắt nhìn nhau, Tư Đồ Lăng An đột nhiện ngồi dậy, “Phốc”, nhổ ra một ngụm máu tươi, bất ngờ văng lên mình hai người.
“Tư Đồ!” Lâm Bảo Nhi và Phong Thập Nhất không hẹn mà cùng gọi lớn.
“Thuốc…” Tư Đồ Lăng An vất vả nói ra một chữ.
“Thuốc có vấn đề gì sao?” Lâm Bảo Nhi cắn môi, chẳng lẽ thuốc mà Lục Thiên Diệc đưa nàng không phải là thuốc giải? Nhưng mà Phong Thập Nhất đã kiểm tra rất kỹ… Lâm Bảo Nhi vội vàng quay sang nhìn Phong Thập Nhất.
Lúc này, Phong Thập Nhất ngây người ra, hắn sững sờ nhìn lọ thuốc trên tay mình, hắn thật sự nghĩ không ra rốt cuộc lọ thuốc này có vấn đề gì, lọ thuốc này có hương vị đặc trưng, quả không sai, thuốc giải mình cũng đã ngửi rất kỹ, như thế nào lại… Chẳng lẽ là…
Phong Thập Nhất rùng mình một cái, nhanh nhẹn vươn hai tay, phi thường linh hoạt phong tỏa kinh mạch Tư Đồ Lăng An.
“Thập Nhất, ngươi định làm gì?”
“Không có thời gian giải thích, Tư Đồ hiện giờ độc càng thêm độc, chúng ta phải tìm ra thuốc giải thật mới được.” Giọng điệu Phong Thập Nhất vô cùng cấp bách.
“Nhưng mà…” Lâm Bảo Nhi có chút do dự, “Lục Thiên Diệc sẽ không đưa cho chúng ta thuốc giải thật, chúng ta phải làm như thế nào mới tốt?”
“Ta đã có cách!” Phong Thập Nhất chậm rãi đỡ Tư Đồ Lăng An nằm xuống giường, “Ta đã phong tỏa toàn bộ kinh mạch của hắn, như vậy trong một thời gian ngắn chất độc không thể xâm nhập vào tâm mạch của hắn, nhưng mà thời gian của chúng ta không nhiều lắm,”
Phong Thập Nhất nắm lấy tay Lâm Bảo Nhi, “Bây giờ chúng ta liền xuất phát để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Nhưng mà…” Lâm Bảo Nhi kinh ngạc nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên chuẩn men của Phong Thập Nhất, “Chúng ta đi đâu tìm thuốc giải?”
Phong Thập Nhất trầm ngâm một chút, sau đó thấp giọng trả lời, “Thiên Phượng Thành, Phong gia bảo.”
Phong gia bảo? Đây chẳng phải là…
Không đợi Lâm Bảo Nhi hỏi mấy câu dư thừa, Phong Thập Nhất nắm lấy tay nàng kéo ra cửa phòng.
Hai người ngồi chung một con khoái mã, một đường khói bụi chạy ra khỏi kinh thành…
Trên đường đi, nhiều lần Lâm Bảo Nhi muốn mở miệng hỏi thăm chuyện tình của Phong gia bảo, nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Phong Thập Nhất nàng đều bỏ đi ý định của mình.
Từ lúc ra khỏi kinh thành, Phong Thập Nhất tựa như thay đổi hoàn toàn một con người khác, trở nên trầm mặc ít nói, sắc mặt u ám, mà cả ánh mắt cũng trở nên sâu không chạm đến được.
Trên đường đi cũng có thể xem là thuận buồm xuôi gió, mất tổng cộng năm ngày để đến ngoại thành Thiên Phượng Thành.
Lúc vào đến thành thì đã tối, Phong Thập Nhất phi thường trịnh trọng kéo Lâm Bảo Nhi lên phòng của mình.
Trong phòng ánh sáng mập mờ, Lâm Bảo Nhi chưa từng nhìn thấy một Phong Thập Nhất như bây giờ. Hắn mặc cẩm bào xanh lam, mái tóc đen dài buộc lên bằng cái mão màu vàng, nhưng khuôn mặt phong hoa tuyệt đại kia lại tràn đầy u buồn.
“Sư phó, ta biết rõ ngươi rất muốn hỏi ta chuyện tình của Phong gia bảo.” Giọng nói Phong Thập Nhất trầm thấp truyền vào tai Lâm Bảo Nhi.
Lâm Bảo Nhi mỉm cười, “Nếu như ngươi không muốn nói thì thôi vậy.”
“Trên giang hồ,