“Ây dà, ta không hoa mắt chứ?”
Ba người mới vào cửa chợt nghe thấy một giông điệu đầy khiêu khích.
Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn, tạp âm này được sản xuất bởi một nam tử cao lớn, hắn nhìn qua khoảng hai bảy hai tám tuổi, một thân cẩm y hoa phục, trên mặt chứa đầy vẻ chán nản khinh người.
” Nam An, đã lâu không gặp” Phong Thập Nhất mỉm cười, cử chỉ ra vẻ thản nhiên.
“Vào cửa Phong gia bảo thì phải tuân thủ quy củ ở đây, vui lòng gọi Phong bảo chủ” Phong Nam An cười đắc ý, lập tức chuyển tầm mắt về phía Phong Nam Triết “Tiểu tử chết tiệt, chuyện tốt không học lại học Thập Nhất ca của ngươi đào hôn, ngươi lại muốn đi hậu viện suy ngẫm hả?”
“Bản thiếu gia thích làm gì thì làm, sao ngươi lắm chuyện thế? Ta nễ ngươi là bát ca lớn hơn ta nên mới không thèm chấp, ngươi thật sự coi mình là đương gia hả?” Phong Nam Triết bĩu môi, “Năm đó nếu Thập Nhất ca không tự động rời khỏi, ngươi còn không biết…”
“Thập tam!”
Phong Thập Nhất nhìn Phong Nam Triết lắc đầu “Chuyện quá khứ bỏ qua đi, ta đã quên rồi, lần này ta về vì tìm đại nương lấy dược, sẽ không ở lại Phong gia bảo lâu.”
“Thập Nhất ca…” Phong Nam Triết quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đầy sự không muốn, ở trong điện ngục là Phong gia bảo thì Phong Nam Lạc là người thân nhất với hắn, chỉ tiếc…”
“Ngươi nghĩ đây là đâu hả?” Phong Nam An đi về phía trước hai bước, hai mắt nhìn gần Phong Thập Nhất khuôn mặt “Ngươi muốn đi thì đi sao? Phong gia bảo ngày nay đã không còn như năm năm trước rồi.”
“Thế nhưng Phong Nam Lạc hôm nay vẫn là Phong Nam Lạc năm năm trước.”
Những lời này từ trong miệng Phong Thập Nhất nói ra như mây trôi gió thoảng, thế nhưng chui vào lòng mỗi người lại nặng tựa ngàn cân.
Phong Nam Lạc, tên này đã từng khiến người trong trên giang hồ biến sắc, càng khiến cho Phong gia bảo được mọi người kính nể ba phần.
Bầu không khí trong nháy mắt bế tắc, Lâm Bảo Nhi cảm giác không khí xung quanh chuyển động quá nhanh khiến nàng gần như không thở nổi.
Ngay lúc mọi người đang giằng co thì chỗ rẽ gần đó có một nữ tử thướt tha, da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng mặc váy lụa đỏ, tóc dài phiêu dật bay theo làn gió, vật phẩm trang trí trên váy tùy thei bước chân của nàng mà phát ra âm thanh êm tai.
“Nam An, ta nghe nói Thập Nhất đệ đã trở về, đại nương nói dẫn hắn đi vào.”
Nữ tử đi tới bên cạnh Phong Nam An, dịu dàng ní, “Đại nương các nàng hiện đang chờ trong từ đường.”
Phong Nam An quay đầu lạnh lùng nhìn nàng một cái, rồi miễn cưỡng gật đầu “Ta còn có việc, ngươi dẫn bọn hắn vào trước đi!”
Lời còn chưa dứt Phong Nam An đã phẩy tay áo bỏ