Ban đêm, trong khách phòng của Phong gia bảo, Lâm Bảo Nhi nhìn bức tranh phong thuỷ trên tường, lẳng lặng đờ ra.
Phong gia bảo bí ẩn hình như càng lúc càng lớn, Phong Nam Lạc…..
Dưới đáy lòng Lâm Bảo Nhi khẽ thở dài một hơi, ngươi đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật không muốn người biết?
” Sư phụ!”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang âm thầm nghi vấn, ngoài cửa phòng bỗng nhiên truyền tới âm thanh của Phong Thập Nhất.
” Thập Nhất!” Lâm Bảo Nhi lập tức đổi nụ cười ung dung đi mở cửa, ý cười dịu dàng nhìn hắn.
Trong nháy mắt Phong Thập Nhất thấy Lâm Bảo Nhi, vùng xung quanh lông mày cau lại một chút rồi lại nở nụ cười như bình thường “Sư phụ, đã đến giờ cơm tối, đại nương bọn họ đều ở nhà ăn chờ ngươi.”
“Ừ” Lâm Bảo Nhi gật đầu, đóng cửa đi ra điềm nhiên như không hỏi “Nam Cung Tuyết tới đây, ngươi biết không?”
“Biết” Phong Thập Nhất gật đầu.
” Sư huynh của nàng chính là Lục Thiên Mặc, cái này ngươi cũng biết sao?”
Bước chân Phong Thập Nhất hơi khựng lại, chần chờ gật đầu lần thứ hai, “Ta có nghe bát tẩu nói qua. Nàng lần này vì ta và ngươi mà tới. Nhưng mà ngươi cũng không cần lo lắng, trong Phong gia bảo nàng không gây sóng gió gì được đâu.”
“Ta không lo về nàng, mà là ….” Âm thanh Lâm Bảo Nhi chậm rãi nhỏ đi, “Người khiến ta không an tâm là Phong Nam An, hắn chắc sẽ dễ dàng như vậy giao ra giải dược đúng không?”
“Ta sẽ nghĩ ra biện pháp” Phong Thập Nhất nhìn Lâm Bảo Nhi bên cạnh nhích lại gần thấp giọng nói bên tai nàng, “Đoán chừng chúng ta còn muốn ở thêm tại Phong gia bảo vài ngày, mấy ngày nay ngươi phải vô cùng cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện gì không tìm được ta thì phải đi tìm Nam Cung Linh, nàng sẽ giúp ngươi.”
Lâm Bảo Nhi cẩn thận gật đầu, ngay từ đầu nàng đã nhìn ra quan hệ của Nam Cung Linh và Phong Nam Lạc tuyệt đối không đơn giản.
Hai người nhanh chóng đã tới nhà ăn, lúc này bên trong ngồi đầy người kể cả Nam Cung tỷ muội, Phong Nam Triết, Phong Nam An huynh đệ, còn có Phong đại nương vẫn kèm theo nụ cười.
Còn lại đều là người Lâm Bảo Nhi không nhận ra, nói vậy chính là huynh đệ gia quyến khác của Phong Thập Nhất rồi! Nhà giàu phiền phức thật, hết chuyện lấy nhiều lão bà như vậy rồi đẻ nhiều hài tử vậy làm gì chứ, trí nhớ không tốt dễ nhận lầm lắm. Ai, nhưng mà tính ra khổ nhất chính là đầu bếp nhà hắn, nấu xong bửa tiệc này mệt chắc nhìn không ra hình người.
“Lâm công tử, tiểu Thập Nhất, qua đây, qua đây!”
Phong đại nương vẻ mặt hòa ái nhìn hai người bọn họ khoát tay áo. Phong Thập Nhất mang theo Lâm Bảo Nhi đi nhanh qua, trước trong ánh mắt phức tạp của mọi người trong bàn ngồi xuống bên cạnh Phong đại nương.
Vừa ngồi xuống, Lâm Bảo Nhi liền cảm thấy có vài ánh mắt nhìn mình không chớp mắt . Nàng hơi ngẩng đầu nhìn xem thì mấy ánh mắt dường như chưa tồn tại, chờ lúc nàng cúi đầu thì mấy ánh mắt kia sẽ tụ tập lại trên người nàng.
Đây là vì sao chứ?
Trên mặt nàng vừa không có chữ, lại càng không có hoa.
Nghĩ tới đây Lâm Bảo Nhi nhịn không được lặng lẽ túm tay áo Phong Thập Nhất dưới bàn, dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi “Không hiểu sao ta cảm giác ánh mắt họ nhìn ta có chút lạ?”
“Ờm, cái này…” Giọng Phong Thập Nhất có chút xấu hổ, “Đại nương đã sớm nhìn ra thân phận của ngươi, các nàng đã coi ngươi như con dâu tương lai của họ rồi!”
“Cái gì?!” Lâm Bảo Nhi không kìm được kêu lớn lên.
Toàn bộ ánh mắt trong phòng đều quay về phía Lâm Bảo Nhi, hét to thế mà người ta không để ý thì cũng lạ.
“Ha ha” Lâm Bảo Nhi bình tĩnh cười cười, “Thật ngại quá, làm ọi người chê cười, ta vừa…”
“Ngươi không cần giải thích” Phong Nam An ngồi đối diện sắc mặt âm trầm nói, “Ngươi đã là khách nhân của Phong gia bảo thì chúng ta tự nhiên sẽ nhân nhượng ngươi.”
“Ừm” Lâm Bảo Nhi gật đầu, cười cười không nói gì, Phong Nam An này quả nhiên là một tên khó ưa.
“Ai nha, ta nghĩ Lâm công tử nhất định là không thích bữa cơm này rồi”