Thời gian ba ngày thấm thoát lặng lẽ trôi qua, mà tin tức của Phong Thập Nhất một chút cũng không có.
Lâm Bảo Nhi nhịn không được âm thầm lo lắng hẳn lên, vì tính mệnh Tư Đồ Lăng An và cũng vì an toàn của Phong Thập Nhất.
Ban đêm hôm nay, khách điếm hình như an tĩnh đặc biệt. Mở rộng cửa sổ chỉ có thể nghe thấy tiếng ếch kêu bên ngoài, không còn âm thanh gì khác.
An tĩnh đến mức khác thường.
Lâm Bảo Nhi nghiêng người ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn gốc đại thụ trong viện, trong đầu không kềm được cứ miên man suy nghĩ–
Phong Thập Nhất chắc không có sao chứ?
Làm sao có chuyện được chứ? Nàng lắc đầu, mạng tên kia rất lớn, sẽ không sao. Thế nhưng…..
Gió đêm thổi qua ngọn cây, bóng cây lắc lư, chuyển động hư ảo. Trong bức tranh mờ ảo kia bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh nhìn hơi quen mắt.
Lâm Bảo Nhi dụi dụi mắt, thân ảnh kia càng ngày càng gần, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng thấp thoáng trên người hắn rất mông lung, Lâm Bảo Nhi thấy miệng hắn hơi nhếch hiện ra một nụ cười quỷ dị.
Phong Nam An.
Hắn mặc áo choàng so với ánh trăng còn muốn trắng bạc hơn, cặp con ngươi hắc sắc tràn đầy tín hiệu nguy hiểm.
“Chào soái ca, đã lâu không gặp!” Lâm Bảo Nhi dựa phía trước cửa sổ, nhìn phía hắn nháy mắt mấy cái, cười cười nói “Không lẽ ngươi tới đây vì muốn gặp ta à? Nhanh như vậy đã nhớ ta sao?”
” Đúng vậy, ta đây rất nhớ ngươi!”
Dáng cười tà mị của Phong Nam An chậm rãi lớn dần,” Nhưng mà có nhớ ngươi cũng kém xa Nam Lạc, hắn thế nhưng nhớ ngươi muốn chết rồi.”
” Thập Nhất…” Vẻ mặt Lâm Bảo Nhi đang ung dung trong nháy mắt bị căng thẳng thay thế “Phong Nam An, ngươi đã làm gì hắn? Hắn là đệ đệ của ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi là người không có nhân tính sao?”
“Nhân tính? Là cái gì? Giá trị bao nhiêu tiền?” Phong Nam An cười lạnh, “Cái thứ vô dụng đó ta quăng đi lâu rồi. Nhưng mà ta nghĩ ngươi hẳn là vẫn còn nhỉ?” Hắn chậm rãi tiêu sái đến phía trước cửa sổ, đứng nhìn xuống lạnh lùng “Muốn gặp hắn thì đi cùng ta.”
Lâm Bảo Nhi âm thầm nắm chặt tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay đau tận tim, vết đỏ sẫm ở lòng bàn tay lan tràn. Rốt cuộc có nên tin hắn không?
“Làm sao vậy? Ngươi đang sợ? Hay là đang nghi ngờ?” Phong Nam An nhìn khuôn mặt Lâm Bảo Nhi từ từ trắng bệch, nhịn không được cười nhạt lần thứ hai, “Ta còn tưởng cảm tình thầy trò hai người tốt lắm, hóa ra — cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Làm sao ta biết rằng ngươi không gạt ta?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn gần Phong Nam An “Trừ phi ngươi có thể đưa ra chứng cứ khiến ta tin hắn đang trong tay ngươi.”
“Chứng cứ? Ta không có! Ngươi không tin thì thôi, ai, đáng tiếc đệ đệ phong hoa tuyệt đại kia của ta chỉ sợ là không qua được đêm nay.”
Phong Nam An tà tà liếc nhìn Lâm Bảo Nhi “Ngươi nếu không chịu đi gặp hắn lần cuối thì ta cũng không ép, ta đi rồi thì đừng hối hận. Nói xong hắn xoay người dứt khoát, chậm rãi đi ra ngoài.
“Chờ một chút!”
Lâm Bảo Nhi lo lắng chạy từ trong phòng ra, thở hổn hển ngăn trước người Phong Nam An.
“Mang ta đi gặp hắn.” Giọng điệu của nàng vô cùng kiên định.
Phong Nam An đắc ý cười cười “Đi theo ta.”
Hai người một trước một sau đi ra khỏi khách điếm, trên con đường tối thui chỉ nghe thấy hai tiếng bước chân không đồng nhất….
Không biết đi bao lâu, Phong Nam An dừng lại trước cánh cửa ở một chổ hẻo lánh. Ở đây tràn ngập sương mù màu da cam, trong không khí đầy mùi máu tanh gay mũi. Dạ dày Lâm Bảo Nhi bỗng chốc co thắt.
“Ọe…” Cố nén cảm giác muốn ói, Lâm Bảo Nhi nhìn sang Phong Nam An bên cạnh “Nơi