“Nô tài thỉnh an Vương gia” Tiểu Phúc tử run run quỳ xuống.
“Miễn” Lạc thân vương thản nhiên nói
Lạc thân vương. . .Tên hiệu này nghe rất quen tai, không phải là… Lâm Bảo Nhi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Lạc thân vương này hình như có rất nhiều bí mật đây!
“Nô tài thỉnh an Vương gia!” Lâm Bảo Nhi cũng cùng Tiểu Phúc tử như nhau quỳ xuống.
“Tiểu Bảo, đứng lên đi!” Lạc thân vương tựa hồ đối Lâm Bảo Nhi rất là phân biệt đối xử, cư nhiên vươn hai tay nâng dậy.
Tay hắn tái nhợt mà băng lãnh, thế nhưng. . . Lâm Bảo Nhi có một loại cảm giác kỳ quái, nàng nghĩ tay hắn dường như xuyên thấu y phục của nàng, tan vào da thịt của nàng, cái loại cảm giác này rất khó hình dung.
“Ngươi cũng muốn đi gặp hoàng thượng?” Lạc thân vương nhìn Lâm Bảo Nhi mà hăng hái bừng bừng hỏi.
“Đúng vậy, Vương gia!” Lâm Bảo Nhi cúi đầu trả lời.
“Không nên gọi Vương gia, gọi Thiên Mặc!” Lạc thân vương vẻ mặt chân thành nói.
“Nô tài không dám!” Lâm Bảo Nhi cuối đầu càng thấp xuống.
“Có cái gì có dám hay không dám, ta nói chính là mệnh lệnh, hiện tại ta lệnh cho ngươi gọi tên ta.” Lục Thiên Mặc nhìn người trước mắt như nước trong veo nhỏ bé, trong lòng có loại cảm xúc nói không nên lời, lẽ nào đây là nhất kiến chung tình sao? COn ngươi hổ phách của Lục Thiên Mặc lóe lóe, hắn không phủ nhận hắn đã từng dưỡng qua một ít nam sủng xinh đẹp, chỉ là nếu nói tới cảm tình…
“Thiên. . . Mặc?” Lâm Bảo Nhi thử thăm dò kêu một tiếng.
Lục Thiên Mặc phục hồi tinh thần lại, mỉm cười một chút, “Cái này được rồi, ta cũng đang muốn đi tìm hoàng huynh, chúng ta cùng nhau đi!”
“Hảo. . . Được.”
Cứ như vậy hai người cùng nhau hướng về phương hướng ngự thư phòng đi đến, dọc theo đường đi bầu không khí cứ là lạ, trái tim Lâm Bảo Nhi cứ liên tục đập nhanh liên hồi, có lẽ là trực giác nữ nhân, nàng nghĩ ánh mắt của Lạc thân vương nhìn nàng có điểm quái dị.
Nam nhân là rất đẹp, đẹp tới nỗi làm cho tư tưởng nàng muốn chập mạch, chỉ là nàng còn nhớ rõ thân phận mình, nàng hiện tại là một thái giám, một tiểu nhân vật không có ra hồn. Cho nên, nàng âm thầm quyết định về sau vẫn là ít tiếp xúc Lạc thân vương tuyệt đẹp này.
Thấy hai người cùng nhau đi tới ngự thư phòng, Lục Thiên Diệc thoáng giật mình một chút.
“Nô tài thỉnh an hoàng thượng!”
“Thần, tham kiến bệ hạ!”
“Đều đứng lên đi!” Lục Thiên Diệc khoát tay áo, sau đó nhìn nhìn Lâm