Tư Đồ. . . Đại nhân? Chẳng lẽ người này là lão cha củaTư Đồ Uyển? Không có khả năng a! Nhìn dáng vẻ của hắn bất quá hơn hai mươi tuổi, chẳng lẽ là anh em củaTư Đồ Uyển ?
Ai, mặc kệ là cái gì quan hệ đều tốt, nói chung lần này là đánh vào người nhà của gia tộc Tư Đồ bớt kiêu căng! Thực sự là đáng thương ô hô hô.
Lâm Bảo Nhi kiên trì hướng về phía Tư Đồ Lăng An rồi hành một lễ “Tư Đồ đại nhân tài trí hơn người, tài văng chương kiệt suất, anh tuấn tiêu sái, phong độ bất phàm, ngọc thụ lâm phong, ai nấy đều biết, nô tài làm sao dám cùng ngài luận bàn đây? Ngài chính là trăng sáng trên bầu trời, nô tài chỉ là cọng cỏ nhỏ bé trên mặt đất, ngài chính là ngọc trai trong biển rộng, nô tài chỉ là vỏ sò trên bờ cát, ngài chính là kia. . .”
“Được rồi! tài ăn nói của Lâm công công thật đúng là hạng nhất, tại hạ bội phục!” Tư Đồ Lăng An không nhịn được cắt đứt Lâm Bảo Nhi nói, cái nô tài không biết trời cao đất rộng này dám hướng Tư Đồ gia bọn họ khiêu khích, hắn ngày hôm nay nhất định phải nhất định phải làm cho nô tài này mất mặt.
“Ách, không dám nhận không dám nhận!” Lâm Bảo Nhi cười gượng hai tiếng, nàng đã nói chuyện vô cùng kính trọng rồi, thế nhưng Tư Đồ đại nhân này có vẻ như không hề cảm kích a? Quên đi, nàng bất cứ giá nào cũng phải theo tiếp, dù sao thì cũng đắc tội mọi người rồi. Cuối cùng là sống hay chết thì phải liều mạng thôi.
Những quan văn cổ đại này, đơn giản là yêu thích không ốm mà rên, giả vờ thanh cao thi ca và vân vân, nàng thế nhưng là cán sự câu lạc bộ văn thơ của trường, cái gì Đường thi(thơ) Tống từ nàng đều thuộc nằm lòng.
“Không biết Tư Đồ đại nhân muốn cùng nô tài luận bàn cái gì?” Lâm Bảo Nhi tự tin tràn đầy nhìn nhìn Tư Đồ Lăng An đứng ở đối diện, lúc này hắn đã tới trung tâm đại điện,vóc người thon dài, ước chừng cao hơn Lâm Bảo Nhi một cái đầu.
“Ta. . .” Tư Đồ Lăng An nhìn Lâm Bảo Nhi, mỉm cười. Cái tiểu thái giám này tựa hồ rất tự tin , xem ra trình độ thi từ của ‘hắn’ Nhất định rất sâu, như vậy…
“Ta Tư Đồ Lăng An là đại học sĩ của Đại Mạc hoàng triều, nếu như tỷ thí tài văn chương tất cả mọi người sẽ nói ta khi dễ ngươi, không bằng. . . Chúng ta tỷ thí võ công thế nào?”
“Cái…cái gì”
Lâm Bảo Nhi lui về phía sau ba bước, đây là xem thường sói trong truyền thuyết sao? Rõ ràng là sợ mình tỷ thí tài