Ngay lúc Lâm Bảo Nhi giơ ấm trà lên chuẩn bị tạt vào đại sắc lang, phòng ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Tư Đồ Uyển.
“Ca ca, ca ca! Ngươi đã đến rồi sao lại không nói cho Uyển nhi a?”
Tay Lâm Bảo Nhi run lên một chút, kết quả là nước trà tràn đầy bị bắn ra ngoài, rơi xuống trên mu bàn tay của nàng, “A!” Lâm Bảo Nhi kêu một tiếng, nhẹ buông tay, toàn bộ ấm trà liền rơi xuống dưới.
Cái này nguy rồi! Lâm Bảo Nhi nhìn ấm trà rơi xuống rất nhanh, lần này bị Uyển phi ‘ Bắt được quả tang’ thì không thể tránh khỏi phải chịu chút đau khổ rồi, ngay lúc nàng đang kinh hồn bạt vía, Tư Đồ Lăng An đột nhiên nhanh chóng hạ thắt lưng. Chỉ với một cái phất tay hắn đã đem ấm trà cầm lại trong tay rất vững vàng.
“Ngươi. . .” Lâm Bảo Nhi nheo mắt mấy cái, người này nguyên lai cũng không có chân chính nhắm hai mắt lại,, quả nhiên giảo hoạt.
“Ca. . . Lâm công công?”
Tư Đồ Uyển vào tới nơi, hiếu kỳ nhìn hai người trong phòng đang đưa mắt nhìn nhau “”Lâm công công thế nào lại ở trong này?”
“Ân?” Lâm Bảo Nhi nhìn nhìn Tư Đồ Uyển, nàng thế nhưng không biết mình ở chỗ này? Chẳng lẽ. . .
“Là ta gọi ‘hắn’ tới!” Tư Đồ Lăng An cầm lấy quai ấm trà đặt lại trên mặt bàn với vẻ mặt thản nhiên, “Ta thấy ngươi không ở trong cung, thì phái người mời Lâm công công tới, muốn cùng ‘hắn’ nghiên cứu một chút phong hoa tuyết nguyệt*. . . thi từ.”
*Phong hoa tuyết nguyệt : Bốn đối tượng mà văn học cổ điển dùng để miêu tả thiên nhiên hoặc là tình yêu trai gái.
“À” Tư Đồ Uyển liếc nhìn Lâm Bảo Nhi, ca ca hình như rất là thưởng thức tiểu thái giám này, chỉ tiếc hắn là người bên cạnh Nhĩ Tư Nhụy.
“Nương nương cát tường!” Lâm Bảo Nhi hướng về phía Tư Đồ Uyển hành đại lễ, “Nếu như nương nương không có phân phó gì khác, nô tài xin cáo lui!”
“Ừ! Xuống phía dưới đi!”
“Vâng! Nương nương!” Lâm Bảo Nhi cúi đầu hướng ra phía cửa lớn, lúc đi tới bên cạnh Thanh nhi, nàng dừng lại một chút rồi bỗng nhiên “A!” một tiếng kêu lớn lên.
“Nô tài chết bầm! Ngươi kêu cái quỷ gì?” Tư Đồ Uyển bị tiếng kêu của nàng làm cho hoảng sợ.
“Muỗi! Một con muỗi thật lớn!” Con mắt Lâm Bảo Nhi vờ như nhìn xung quanh mấy vòng, bàn tay đưa lên không khí lớn tiếng nói, “Nương nương bớt giận, nô tài nhất định sẽ bắt được con muỗi này, tuyệt đối sẽ không để cho nó quấy rầy nương nương.”
Nói xong, Lâm Bảo Nhi liền vươn tay làm như có muỗi ở giữa không trung mà bắt lấy loạn xạ.
“A! Ở chỗ này! Xem ngươi chạy đâu cho thoát!” Lâm Bảo Nhi dùng hết sức lực, hung hăng cho Thanh nhi một chưởng thật mạnh.
“Bốp!” một tiếng, trên mặt trắng nõn của Thanh nhi lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ tươi.
“Ngươi. . .” Thanh nhi giận dữ nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Làm càn! Lâm công công, nơi này là An Khánh Cung của ta, vẫn không tới phiên nô tài nhà ngươi ở chỗ này dương oai!” vẻ mặt tươi cười của Tư Đồ Uyển tại trong nháy mắt trở nên âm trầm.”Người đâu! Đem nô tài này mang ra ngoài. . .”
“Chờ một chút!”
Tư Đồ Lăng An cắt đứt lời Tư Đồ Uyển nói.
“Đại ca!”
“Cái này. . . Kỳ thực. . .” Tư Đồ Lăng An lông mi giật giật, “Ta cũng vừa thấy được là có một con muỗi đậu vào trên mặt Thanh nhi, Thanh nhi, ngươi nói đúng không?”
“Ta. . . Nô tỳ.