Bởi vì có công “Bày mưu tính kế” nên Lâm Bảo Nhi được thả ra khỏi địa lao, cùng Tật Phong với tiểu Tam Nhi đi tới bên trong đại điện Tật Phong trại.
Đại điện Tật Phong trại rất lớn và hùng vĩ, nhất là cái ngai vàng bự chảng trong đại điện, rất tuyệt, rất phong cách.
Phía trên lót một miếng da hổ vằn lớn hoàn chỉnh, hai bên tay vịn khảm rất nhiều đá quý nhỏ xinh nhiều màu sắc, không biết là bọn người kia từ nơi nào cướp về chiến lợi phẩm này.
“Sơn trại các ngươi nhất định là có rất nhiều tiền phải không?” Lâm Bảo Nhi trong mắt hiện lên màu vàng nhìn Tật Phong.
Không đợi hắn trả lời, tiểu Tam Nhi cạnh bên mở miệng một cách khinh thường “Có tiền? Cũng sắp phải ăn không khí mà sống, các huynh đệ dưới trướng ba tháng nay đều chưa được phát lương.”
Chậc chậc, đầu năm nay làm kẻ trộm cũng có khó khăn nha.
Tật Phong ngây ngốc cười cười “Lần này chỉ cần lấy được tiền từ Chu Bách Vạn thì các huynh đệ có thể qua được một thời gian vui vẻ rồi.”
Lâm Bảo Nhi đứng trong đại điện nhin một vòng xung quanh thấy hình như hơi trống trải, trong trí nhớ thì mấy kẻ trộm không phải là rất náo nhiệt sao? Có ăn thịt uống rượu, tụ tập đánh bài, còn có đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, mà sao ở đây cũng chỉ có hai người bọn họ?
“Này, những người khác trong trại đâu rồi?”
“Những người khác? Đi ra ngoài làm việc rồi, mọi người không cần ăn hả!” Tiểu Tam Nhi lập tức ném một ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Bảo Nhi.
Sơn tặc cũng làm thêm? Thật không biết là ông chủ nhà nào có lòng thương người như vậy, lại đồng ý thu nhận những người mà lúc nào cũng có thể cấp chính mình tên “Giúp bạn không tiếc cả mạng sống”.
“Lão đại, lão đại!” Ngay lúc này một tên sơn tặc nhỏ chạy vào với vẻ mặt vui mừng phong trần mệt mỏi.
Thư đã đưa tới tay Chu gia rồi, ta ở trong thành nghe ngóng một hồi thì biết được là Chu Bách Vạn hiện tại đã đi ngân hàng tư nhân lấy tiền.
“Thực sự? Thật tốt quá!” Trên mặt Tật Phong lộ ra dáng tươi cười y như một đứa nhóc “Tiểu huynh đệ, thực sự là biết ơn ngươi nhiều, còn chưa biết ngươi tên là gì?”
“Lâm Tiểu Bảo!”
“Tiểu Bảo, ngươi thực sự là đại ân nhân của sơn trại chúng ta, xin nhận ta một lạy” Nói xong thì Tật Phong cúi hạ thắt lưng cấp cho Lâm Bảo Nhi một lạy.
“Không được, ta không nhận nổi đâu, nếu như trại chủ không chê vứt bỏ thì uống rượu kết bái làm huynh đệ với ta đi.”
Lâm Bảo Nhi vẻ mặt chân thành nhìn Tật Phong, chiêu thức này là nàng học từ Vi Tiểu Bảo, nhiều huynh đệ thì nhiều đường đi, ngày nào đó ở kinh thành không ngốc được nữa thì nàng còn có thể tới Tật Phong vào rừng làm cướp thành khấu, có khả năng tùy thời không làm mà hưởng, thực sự là cuộc sống tươi đẹp.
“Tốt!” Tật Phong người này thật ra rất chân thành, lập tức vui vẻ lôi kéo cánh tay Lâm Bảo Nhi quỳ xuống trên mặt đất “Ngày hôm