Trong lúc Lục Thiên Diệc nghĩ cách đối phó với Độc Cô Hiểu, tạm thời việc đó chẳng có liên quan đến Lâm Bảo Nhi, hiện tại nàng đang cười vui vẻ cùng Phong Thập Nhất chế biến đồ ăn tại phòng bếp như bình thường.
“Vẫn là phòng bếp này tốt hơn!”
Lâm Bảo Nhi một bên khua sạn tử* một bên cảm thán: “Nhà bếp ở Tật Phong Trại, căn bản không phải là nơi để cho người ta dùng, chỗ đó thực sự là vô cùng thê thảm a!”
*Sạn tử: là cái thìa vẫn hay dùng để đảo thức ăn hay còn gọi là xẻng. E thấy cứ để nguyên nghe còn hay hơn chứ dịch ra thấy ko hay lắm .
“Ô ô…………….. sư phụ thật đáng thương, cư nhiên bị bọn họ ngược đãi nhốt tại cái trù phòng vô cùng thê thảm kia, nhất định trong cái trù phòng kia cái gì cũng không có, việc như vậy quả thực đối với một cực phẩm đại trù sư mà nói là một việc sống không bằng chết a!” Phong Thập Nhất ở một bên vẻ mặt tràn đầy bi thương đồng tình với nàng.
“Đúng vậy! Đúng vậy!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, về cái vấn đề này Phong Thập Nhất vẫn là vô cùng hứng thú, sức tưởng tượng phong phú như vậy, trở thành đầu bếp thực sự là uổng phí một nhân tài, nếu ở hiện đại thì có thể trở thành một đạo diễn, cứ để hắn đạo diễn mấy bộ phim như ‘Mãn thành tận đới hoàng kim giáp’, ‘Lệ phí tình yêu’, ‘Phong cuồng đại điểu’, ‘ Đầu thạch trạng’ cam đoan sẽ trở nên rất nổi tiếng a (trời ơi đến điên mất ai cho e biết hai cái tên cuối cùng nghĩa là gì không T.T)………..!!
“Hắc hắc……..hắc hắc……..”
Lâm Bảo Nhi nhịn không mà nhỏ giọng cười.
Phía sau một thân ảnh quen thuộc lặng yên không tiếng động xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Tư Đồ Lăng An một tay chống khung cửa, vẻ mặt tò mò nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Lâm Bảo Nhi, khóe miệng chậm rãi cong thành độ cung lớn.
Ở trù phòng làm đồ ăn, vì cái gì mà nàng có thể ngây ngô cười không ngừng, thật không hiểu trong cái tiểu não của nàng đến tột cùng cón chứa cái thập ma gì……..( thập ma: những việc kì lạ, khó hiểu)
“khụ khụ!”
Tư Đồ Lăng An thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở cửa ho khan hai tiếng.
“Tư Đồ………….. Đại nhân?” Lâm Bảo Nhi nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, không chút để ý đến Tư Đồ Lăng An đang chăm chú theo dõi nàng ở ngoài cửa, “Ngươi có chuyện gì sao?”
“Thiếu gia bảo ta đến nói với ngươi, tiểu thư nàng tâm tình đang không tốt, ngươi làm nhiều đồ ăn mà nàng thích một chút. Dù sao ngày mai chúng ta sẽ khởi hành, thiếu gia không muốn xảy ra việc rắc rối.”
“Ừm!” Lâm Bảo Nhi gật đầu một cách máy móc, “Ngày mai khởi hành……………. Ngày mai?” Nàng bỗng đề cao thanh âm, “Như thế nào lại nhanh như