Từng ngày trôi qua, thoáng chốc còn có ba ngày! Lâm Bảo Nhi một mặt cẩn thận may quần áo nhưng mặt kia lại hưng trí bừng bừng tính toán ngày.
“”Tiểu bảo! Còn chưa có làm xong sao?” Hoàng hậu từ trong nội điện đi ra, trên người tản ra thoang thoảng hương huân y thảo, mấy ngày nay nàng vẫn dùng huân y thảo thả vào bồn tắm, quả nhiên đúng như Lâm Bảo Nhi nói không những được an thần còn có thể xua đuổi con muỗi.
“Lập tức xong ngay! Chỉ thêm một chút nữa thôi nương nương! Lâm Bảo Nhi cúi đầu trả lời tiếp tục công việc trên tay.
“Tiểu bảo, ta phát hiện ngươi cũng thật không đơn giản, cái gì cũng đều biết làm!” Sơ lôi đứng ở một bên vẻ mặt hâm mộ.
“Nếu ngươi từ nhỏ đã bị bọn buôn người bán vào những chỗ làm việc cực nhọc bị bóc lột, bảo đảm ngươi cũng giống ta cũng giống nhau.” Lâm Bảo Nhi nhẹ giọng nói tiếp. (PLT: tỷ nói dối ko chớp mắt…)
“Làm việc cực nhọc bị bóc lột?” Hoàng hậu cùng Sơ Lôi đều thấy sợ run cả người.
“Nguyên lai thân thế của ngươi đáng thương như vậy!” Sơ lôi chớp mắt đồng tình nhìn Lâm Bảo Nhi, mà lúc này Hoàng Hậu trong lòng cũng đối với nàng thêm vài phần hảo cảm.
“Tốt lắm! Đã xong!” Lâm Bảo Nhi hưng phấn đứng lên, cầm tác phẩm của nàng trước mặt Hoàng hậu cùng Sơ Lôi quơ quơ, đây là một bộ váy dài màu trắng kết ren dọc theo than và chân váy, kiểu dáng là phỏng theo phong cách thời Đường, ngang ngực hở cổ, trước ngực áo còn đính kèm rất nhiều hình thêu phủ bằng ren hồng nhạt.
“Thật khá! So với nhóm sư phó trong cung làm còn đẹp hơn!” Sơ lôi nhìn vào kiện váy dài cao hứng nói.
Hoàng hậu ánh mắt lóe lóe, tơ lụa màu trắng dưới ánh mặt trời chiết xạ vầng sáng thản nhiên, từ ngày làm hoàng hậu, nàng mỗi ngày đều là cẩm y hoa phục, đã thật lâu rồi không có mặc qua y phục màu trắng thanh nhã , kỳ thật, màu trắng vẫn là màu nàng thích nhất —— thuần khiết, tốt đẹp.
“Há há!” Lâm Bảo Nhi vuốt cái mũi cười cười, “Chút lòng thành , quần áo có đẹp hay không vốn không phải mấu chốt, mấu chốt là người mặc quần áo nhất định phải đẹp, ngài thấy có đúng không? Nương nương?”
“Ngươi nói nhiều quá!”