Trên đường phu canh đã gõ qua canh ba.
Lục Thiên Mặc từ trong thư phòng đi tới, trên mặt mang theo một chút mỏi mệt.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng phủ chút tro bụi trên người, lúc sau theo thói quen đi hướng về phía Vân Vũ các.
Ánh trăng trong sáng đem thân ảnh gầy yếu của hắn kéo thật dài trên mặt đất.
Bên trong Vân Vũ các thực im lặng, Thanh Lệ đứng ở cửa viện lẳng lặng đợi Lục Thiên Mặc đến.
“Vương gia!” Thời điểm nhìn thấy Lục Thiên Mặc, nàng hơi hơi cúi người, “Công tử đã ngủ say.”
“Ân!” Lục Thiên Mặc gật gật đầu.
“Chủ tử. . . . . .”
“Còn có chuyện gì?”
“Công tử không có uống bát canh kia, nhưng mà nô tỳ đã đốt huân hương ở trong phòng hắn, lúc này hắn chắc chắn đã ngủ rất say.”
“Đã biết, ngươi đi xuống đi!”
Lục Thiên Mặc phất phất tay, Thanh Lệ liền nghe lời lui đi ra ngoài.
Giờ phút này trong Vân Vũ các cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Thiên Mặc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, khinh thủ khinh cước* tiêu sái tới bên gường Lâm Bảo Nhi.
*Khinh thủ khinh cước: nhẹ chân nhẹ tay.
Xuyên thấu qua màn sa trướng hồng nhạt, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Giờ phút này Lâm Bảo Nhi ngủ thật sự rất say, nàng ôm chăn, chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như là một đứa trẻ, ngay cả khóe mắt đều mang theo ý cười. (Hàn: dễ thương chết mất )
Lục Thiên Mặc đứng sừng sững ở bên giường, trong ánh mắt tràn ngập vẻ ôn nhu. Chính mình rốt cuộc thích hắn chỗ nào đây? Ngay cả chính hắn đều không rõ. Hay là duyên phận mà ông trời an bài cho hắn sao?
Tay Lục Thiên Mặc khẽ dừng ở trên mặt của Lâm Bảo Nhi vuốt nhẹ .
Làn da của nàng thực trơn bóng, trắng nõn mềm mại giống như của một cô gái mới lớn.
Tưởng tượng đến đây tay của Lục Thiên Mặc bỗng nhiên dừng lại.
Tim của hắn bỗng nhiên đập rất nhanh, loại cảm giác này trước kia cho đến bây giờ đều chưa từng có.
Có lẽ giống như người khác vẫn nói chính là “Yêu”, nét mặt của Lục Thiên Mặc lộ ra một nụ cười tà mị, như vậy khiến cho bọn họ trở thành chân chính “Vợ chồng”, chính mình thật sự yêu thương một nam nhân, hắn cũng không cho đây là chuyện hoang đường tới cỡ nào.
Lục Thiên Mặc nhẹ tay chạm vào môi của Lâm Bảo Nhi, chậm rãi trượt đến cần cổ của nàng, thời điểm đụng tới áo của nàng, hắn hơi hơi nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người lúc ngủ mà còn mặc nhiều áo như vậy. Lâm Tiểu Bảo cũng thật là có chút kỳ quái. . . . . .
Lục Thiên Mặc cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi, môi của nàng, có một loại hương vị ngọt ngào, giống như xử nữ. Làm cho Lục Thiên Mặc dần dần trầm mê.
Hắn hôn càng ngày càng không kiêng nể gì, động tác hai tay cũng dần nhanh hơn.
Bàn tay to chậm rãi đem quần áo trên người Lâm Bảo Nhi từng chút một cởi bỏ. . . . . . Ngay khi tay của Lục Thiên Mặc đụng tới ngực Lâm Bảo Nhi, đụng vào một mảnh mềm mại, khiến cho hắn cả người trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.
Hắn dĩ nhiên là. . . . . .
Lục Thiên Mặc không thể tin được nhìn thiên hạ đang ngủ say trên giường, trong đồng tử màu hổ phách hiện lên một tia khác thường.
Hắn từng hưởng qua rất nhiều nữ nhân, nhưng là lúc này đây hắn lại có vẻ phá lệ hưng phấn.
Lục Thiên Mặc ngồi thẳng lưng ở bên giường, ánh mắt u ám thâm thúy ở trên người Lâm chậm rãi lưu luyến, ngũ quan xinh xắn như vậy thật là không nên thuộc về một nam tử.
Hắn vì cái gì lại không phát hiện ra sớm một chút?
“Xem ra, ngươi thật sự là nữ nhân mà ông trời ban cho bổn vương.”
Lục Thiên Mặc thì thào vươn tay nhẹ nhàng giúp Lâm Bảo Nhi mặc lại quần áo, rồi cẩn thận giúp nàng đắp lại cái chăn.
Nụ cười đặc biệt ôn nhu ở trên khuôn mặt của hắn chậm rãi lan ra. . . . . .
Hắn muốn nàng, không chỉ là thân thể, còn muốn cả linh hồn nàng.
Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện cùng hắn ở một chỗ,