Lâm Bảo Nhi cũng không rõ mình đã trở lại Vân Vũ các thế nào, nàng chỉ nhớ là khi Thanh Lệ thấy nàng vào cửa thì ầm ĩ kêu réo một hồi.
Nàng cần nghỉ ngơi, cần yên tĩnh.
“Tìm một nam nhân yêu ngươi, bình thường vui sướng qua cả đời đi” Đó là lời mẹ nói với nàng trước khi mất, chỉ là lúc đó nàng còn quá nhỏ để có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của những câu nói này.
Tư Đồ Lăng An là người đó sao?
Lâm Bảo Nhi nằm trên giường trở mình khó ngủ, nếu như Lục Thiên Mặc bằng lòng thả nàng đi, thế thì nàng phải đi tìm hắn….
Sáng sớm ngày thứ hai, bên tai không vang lên tiếng nói giống như đồng hồ báo thức từ Thanh Lệ, Lâm Bảo Nhi mệt mỏi mở mắt, trong phòng yên tĩnh muốn chết.
Lúc nàng vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn thì một câu thông báo quen thuộc đột nhiên vang lên trước cửa – “Thánh chỉ đến!”.
Thánh chỉ?
Lâm Bảo Nhi đứng nhanh dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo rồi quỳ trên mặt đất chuẩn bị tiếp chỉ.
“Truyền thánh chỉ hoàng thượng, tuyên Lâm Tiểu Bảo Lâm công công lập tức hồi cung, không được chậm trễ, khâm thử!”.
“Vi thần tiếp chỉ”.
Lâm Bảo Nhi quỳ tiếp nhận xong thánh chỉ, trong lòng giống như đang đánh trống liên hồi, thánh chỉ tới đột ngột như thế chắc không phải là trong cung xảy ra chuyện gì chứ?
“Lâm công công” Công công tới truyền chỉ liếc mắt nhìn Lâm Bảo Nhi “Chúng ta đi nhanh thôi! Bệ hạ đang chờ ngươi đấy”.
Hoàng thượng?
Lâm Bảo Nhi cười cười “Không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Hồi cung rồi ngươi sẽ biết”. Hai người đi ra khỏi Lạc thân vương phủ, ngồi kiệu trở về hoàng cung.
Dọc theo đường đi mí mắt trái của Lâm Bảo Nhi nháy liên tục, dân gian hay nói “Mí mắt trái giật giật là chuyện tốt sắp tới, không phải thăng quan thì sắp phát tài….”
Nhưng mà Lâm Bảo Nhi không có lạc quan như vậy, nghĩ rằng mình sẽ thăng quan phát tài, chỉ cần có thể bình an thì nàng đã A di đà phật cảm tạ Phật tổ rồi.
Vào cung, công công dẫn đường kia mang theo Lâm Bảo Nhi đi vào sâu trong hoàng cung, Lâm Bảo Nhi cảm thấy lẫn lộn liền cẩn thận hỏi người đi cùng nàng ” Vị đại ca này, trước đây chưa thấy qua ngươi, ngươi là người mới tới?”
“Không phải” Công công kia lắc đầu “Ta đã ở trong cung ngây người năm năm”.
“Năm năm sao! Vậy ngươi là người hầu ở chỗ nào?”.
“Chính là ở đây” Công công kia dừng lại, chỉ chỉ đại môn trước mặt bọn họ.
“Đức dục cung?” Lâm Bảo Nhi há to miệng, đây là chỗ nào vậy? Trước đây nàng chưa từng nghe nói qua.
Lâm Bảo Nhi nghi hoặc đẩy cửa vào, trong phòng tràn ngập hơi nước nóng hôi hổi.
Đức dục cung hóa ra chính là. . . bể tắm hoàng thất.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?” Lâm Bảo Nhi thử kêu hai tiếng thăm dò.
“Trẫm ở chỗ này” Một bàn tay to đột nhiên vươn tới từ phía sau, túm Lâm Bảo Nhi tới bên cạnh hồ nước.
“A a!”
Lâm Bảo Nhi phản xạ có điều kiện liền nhích lại gần về phía trước, ai dè lại sờ thấy một thân thể trần trụi.
“Aaaa!”
Lần thứ hai kêu sợ hãi, Lâm Bảo Nhi giật mạnh tay về như bị điện giật, nhắm chặt hai mắt lại.
“Nô tài, nô tài… Tham kiến hoàng thượng”.
“Bị sao vậy? Ngươi sợ trẫm?” Trong giọng nói Lục Thiên Diệc mang theo sự trêu chọc.
“Nô tài không dám” Lâm Bảo Nhi lập tức liều mạng lắc đầu.
“Vậy sao còn không mở mắt ra”.
“Ta…”
Lâm Bảo Nhi thử hé mắt nhìn quanh, sau cùng lấy hết dũng cảm mở to hai mắt.
Trước mắt là Lục Thiên Mặc để trần thân trên, nửa người dưới quấn một cái khắn tắm màu vàng. Hơi nước tràn ngập xung quanh, hắn cười tủm tỉm nhìn Lâm Bảo Nhi, bộ dạng bất cần đời.
“Hoàng thượng gọi nô tài tới là để…” Âm thanh Lâm Bảo Nhi nhỏ y như tiếng muỗi, nàng không biết Lục Thiên Diệc rốt cuộc muốn làm gì.
“Trẫm nghe hoàng hậu nói kỹ thuật xoa bóp của ngươi rất tốt, cho nên ngày hôm nay đặc biệt kêu ngươi tới, xoa bóp cho trẫm”.
Xoa bóp?
Cằm nàng xém chút rớt xuống đất, “Cái này… Kỳ thực kỹ thuật nô tài… chỉ là rất bình thường thôi. Thật sự là không phù hợp với hoàng thượng cao quý, nô tài nghĩ hay là…”
“Trẫm nói ngươi cũng dám làm trái sao?” Lục Thiên Diệc trừng mắt nhìn, Lâm Bảo Nhi lập tức ngậm miệng lại.
“Qua đây, thay y phục cho trẫm”.
“Thay y