Tương truyền thật lâu trước đây, có một thiên sứ trên trời cùng một nữ tử thế gian tên là Huân Y yêu mến nhau. Hắn vì nàng lưu lại giọt lệ duy nhất, đôi cánh trắng cũng vì nàng mà tháo ra. Tuy rằng thiên sứ mỗi ngày đều phải chịu đựng đau nhức, nhưng bọn họ vẫn sống rất vui vẻ. Thời gian vui vẻ thật ngắn, không lâu sau thiên sứ đã bị bắt trở về trời, thiên thần sau khi xóa bỏ đoạn thời gian thiên sứ sống vui vẻ cùng Huân Y…đem hắn giáng xuống trần gian. Lúc trước khi bị giáng xuống hắn có lưu lại một giọt lệ, lệ hóa thành một con hồ điệp (con bướm) đi theo nữ tử làm bạn sáng tối. Mà lúc này Huân Y ko hề cảm kích vì nàng còn đang ngây ngốc chờ hắn trở về, nàng ngày đêm ngồi tại khu vườn mà thiên sứ rời khỏi, làm bạn cùng nàng chỉ có mỗi hồ điệp xinh đẹp. Tròn một năm sau, cuối cùng, Huân Y rốt cục hóa thành một gốc cây cỏ nhỏ. Cây cỏ nhỏ hàng năm đều nở ra hoa màu tím, những cánh hoa bay đi các nơi tìm kiếm thiên sứ bị hạ phàm.” Hoàng hậu nhẹ nhàng kể lại truyện xưa, trong ánh mắt ẩn hiện vẻ dịu dàng.
” Cây cỏ nhỏ kia chính là Huân Y thảo sao?” Lục Thiên Diệc nghe xong si ngốc hỏi.
“”Đúng vậy! Đó chính là huân y thảo, với lại cây cỏ này còn có một ý nghĩa rất động lòng người chính là – đợi tình yêu.” Giọng nói hoàng hậu trầm thấp, nàng cúi đầu không dám nhìn không dám nhìn vào mắt Lục Thiên Diệc, bởi vì nàng sợ bị thất vọng…
“Trẫm ngày hôm nay thực sự là tăng thêm kiến thức! Thiên sứ, huân y thảo, truyền thuyết, xem ra Tư Nhụy có rất nhiều ý nghĩ kỳ quái đây! Bất quá. . . Trẫm rất thích!” Lục Thiên Diệc nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, “Như vậy… Trẫm là thiên sứ là ngươi một mực tìm kiếm sao?”
“Hoàng thượng. . .” Hoàng hậu hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt tí tách rơi xuống không ngừng.
“Tư Nhụy, mấy ngày nay. . . Ủy khuất ngươi!”
Một nụ hôn ôn nhu rơi vào môi nàng, trong nháy mắt xuân về hoa nở.
Buổi chiều cùng ngày, Lục Thiên Diệc liền hạ chỉ khôi phục địa vị hoàng hậu, nàng lại trở về nơi ở trước kia, nơi mà có vô số phi tử mộng tưởng tới – An Bình cung.
“Chúc mừng nương nương!” . . .
Toàn bộ buổi chiều tại An Bình cung người đến người đi, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.
Bởi vì thái hậu năm ngoái đi dạo phía tây, cho nên hoàng hậu nghiễm nhiên trở thành đứng đầu toàn bộ hậu cung, này quý phi tần phi tất cả đều nối tiếp nhau đi tới An Bình cung lấy lòng hoàng hậu.
“Chậc chậc, thực sự là lòng người dễ thay đổi a!”
Lâm Bảo Nhi cùng Sơ Lôi ngồi ở hậu hoa viên của An Bình cung hưởng thụ sự thanh tĩnh hiếm thấy.
“Ta đã sớm quen